
tiếng kèn của Hoàng tuyền Thiết vệ, là hiệu lệnh lục soát toàn diện, lại ở cự ly gần như thế.
Cộc cộc cộc cộc, tiếng vó ngựa bịt sắt rộ lên, từ xa tiến lại gần, không thèm che giấu, không thèm tiếp tục bày bố cạm bẫy cơ quan, dùng toàn lực bao vây bốn phương tám hướng, đi tắt đón đầu. Đuốc thắp sáng từng hàng rầm rộ dài ngoằn ngoèo rọi sáng một vùng khiến cả bốn phía rực sáng như ban ngày, vạn vật hiển hiện rõ rệt.
Độc Cô Tuyệt biến sắc mặt, ngẫm nghĩ nhanh chóng rồi đột ngột tung người nhảy lên đặt Vân Khinh lên một ngọn cây thật cao.
Tuy giờ đầu óc Vân Khinh đã mơ màng, vì độc dược nọ dù sao cũng có ảnh hưởng đôi chút, nhưng vừa cảm giác thấy hành động của hắn, cô lập tức vươn tay túm chặt lấy hắn khẽ hỏi. “Chàng làm gì?”
Độc Cô Tuyệt nắm thật chặt bàn tay cô, ghé môi sát vào tai cô thì thầm. “Ta đi dụ bọn chúng ra chỗ khác. Nàng ngoan ngoãn nằm đây chờ ta. Ta sẽ lập tức tới đón nàng.” Dứt lời hắn định rút tay ra.
Vân Khinh không trả lời, chỉ yên lặng nhìn hắn.
Độc Cô Tuyệt thấy thế, bổ tới ôm chặt lấy Vân Khinh rồi cúi người hôn thật mạnh lên môi cô, một nụ hôn nồng nàn đầy chiếm hữu, đầy ngang tàng bất khuất.
Vân Khinh chỉ khẽ động đậy mà không giãy dụa.
“Yên tâm, trên đời này không ai bắt được ta đâu. Nửa canh giờ nữa nhất định ta sẽ quay lại đón nàng.” Câu nói đầy ngạo mạn vừa dứt, hắn nở một nụ cười diễm lệ mị hoặc với cô rồi tung người nhảy xuống gốc cây, lại tung người vài cái đã đi xa.
Tiếng vó ngựa từ xa đang tiến lại gần bỗng dưng lại dời đi hướng về phía khác, ngựa phi dồn dập, hẳn chúng đã phát hiện ra Độc Cô Tuyệt.
Vân Khinh ngồi trong tán cây ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng rọi. Đôi chân cô đã sớm chết lặng không cách nào động đậy. Cô biết rõ trên người mình đầy máu, một khi Hoàng tuyền Thiết vệ tìm tới chắc chắn có khả năng phát hiện ra bọn họ. Hơn nữa giờ Độc Cô Tuyệt đang trúng độc, không còn được linh hoạt như ngày thường, nếu mang theo cô e là cả hai người đều bất lợi, đây là biện pháp tốt nhất hiện giờ.
Con người ấy, lúc nào cũng giữ lại cho mình những gì nguy hiểm nhất.
Dựa vào một chạc cây, tâm trí càng lúc càng mơ hồ, cô đang định véo lấy đùi mình một cái cho tỉnh táo thì bỗng thấy một bóng đen bỗng nhiên nhoáng lên lao vọt vào trong lòng mình.
Nhìn kỹ, là Điêu nhi.
Còn chưa kịp mừng rỡ vì Điêu nhi tìm đến, cô đã thấy Điêu nhi túm chặt áo cô kéo xuống dưới. Vân Khinh thấy vậy cúi xuống xem sao thì thấy dưới gốc cây, một mảng lông trắng đập vào mắt rất rõ ràng. Đó chính là Bạch Hổ vương (vua Hổ trắng). Đôi đồng tử sáng lấp lánh trong bóng đêm giờ đang ngẩng lên nhìn cô, cạnh đó có thêm mấy con mãnh hổ nữa cũng lặng lẽ theo tới giờ cũng đều đang ngước lên nhìn. Chúng như thể biết chung quanh đang có nhiều nguy hiểm rình rập nên không con nào hé răng, chỉ ngước lên nhìn như thế, ánh mắt sáng rực rỡ.
“Là các bạn.” Vân Khinh nhẹ nhõm cả người. Lúc Độc Cô Tuyệt rời đi, cô chỉ cảm thấy mờ mịt, đầu óc mê man không biết đến cái gì, giờ chỉ thoáng chốc đã như tìm thấy ánh sáng cuối đường hầm, mặt trời ló rạng sau cơn mưa. Các bạn của cô đã tới, họ đã có nơi nhờ cậy rồi.
“Cám ơn em.” Cô run rẩy mò tay sờ Điêu nhi trong lòng. Cảm nhận được hơi thở yếu ớt của cô, Điêu nhi sốt ruột húc đầu đẩy tới đẩy lui. Hiển nhiên chính là Điêu nhi đã đi tìm vua Hổ trắng cùng đồng bọn tới, giữa động vật với nhau hẳn sẽ tự có cách trò chuyện riêng của mình, lại càng thêm có linh tính. Nó biết cô gặp nguy hiểm nên còn chạy đi tìm đàn hổ kéo tới giúp, thật là Điêu nhi ngoan của cô.
Bàn tay cử động càng lúc càng khó điều khiển, đầu óc càng lúc càng mê man. Loại độc này không giết được cô, nhưng lại khiến cô càng lúc càng khó cử động. Vân Khinh cố sức cắn đầu lưỡi mình, mùi máu tanh nhàn nhạt trong miệng cô khiến tâm trí đang mờ mịt hơi tỉnh táo hơn một chút. Vân Khinh cắn răng vươn tay về phía bên hông đang đeo cây đàn Phượng ngâm Tiêu vĩ định gảy đàn. Bạch Hổ vương đã tới, hẳn bầy dã thú cũng chỉ ở quanh đâu đây. Cô muốn gọi hết chúng tới. Độc Cô Tuyệt chỉ có một mình đối phó với Hoàng tuyền Thiết vệ đông đảo là thế, cô hiểu rõ hắn gặp nguy hiểm tới chừng nào. Càng sớm gọi được muông thú tới, Độc Cô Tuyệt càng nhanh thoát khỏi nguy hiểm.
Bàn tay run rẩy chạm vào được dây đàn, Vân Khinh hít sâu một hơi định gảy thành tiếng.
Nhưng rồi Bạch Hổ vương đứng dưới gốc cây nãy giờ chờ mãi mà không thấy cô có động tĩnh gì, lại thêm bản nặng động vật vốn nhạy cảm, nó đã ngửi thấy mùi máu có độc từ lâu. Không thấy con hổ trắng ấy ra hiệu gì, nhưng bỗng nhiên mấy chú hổ còn lại đồng loạt hành động, tung hai chân trước chồm lên thân cây thật mạnh. Dù cây có lớn, rễ có sâu đến mấy cũng khó lòng chịu nổi lực đẩy cố hết sức của mấy con mãnh hổ, nên rung lên bần bật, tán lá xào xạc.
Giờ đây Vân Khinh nào có sức đâu để điều khiển thân mình, cả người vốn đang nhô ra lại bị thân cây lắc mạnh một cái bèn ngồi không vững, lung lay ngã nhào xuống từ trên ngọn cây cao.
Bạch Hổ vương rất thông minh, lập tức tung người nhảy lên dùng lưng đón lấy thân hình Vân Khinh lao xuống giữa không trung. Sự va chạm mạnh mẽ ấy khi