XtGem Forum catalog
Thú Nhân Chi Long Trạch

Thú Nhân Chi Long Trạch

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327213

Bình chọn: 9.00/10/721 lượt.

ẽ cẩn thận hơn, anh cũng sẽ bảo vệ em. Chờ sau khi anh giải quyết xong việc của mình, chúng ta có thể vô lo vô ưu cùng nhau đi chơi.” Tiết Đồng áp mặt vào ngực hắn: “ Nếu anh không thích thành phố ồn ào, chúng ta sẽ cùng quay về đảo, chỉ cần anh thường xuyên mang em về nhà cha mẹ, đưa em đi chơi là được.”

“ Tiết Đồng, em thật ngốc.” Long Trạch cười, đem cô ôm chặt hơn nữa: “ Trên đảo rất tẻ nhạt, anh biết em thích cuộc sống ở thành phố, anh cũng không chán ghét nơi đây, anh sẽ cố gắng thích nghi.”

Tiết Đồng cảm động: “ Trạch, anh tốt với em, em đều biết. Anh có thể ở lại thành phố C được không?”

“ Vậy ở lại vài ngày rồi tính sau.” Long Trạch nhượng bộ: “ Anh sẽ suy nghĩ xem bước tiếp theo sẽ làm gì, em quay trở lại nhà trước.”

Hai người đứng ở vách cửa khá lâu, nhân viên phục vụ đi qua đều liếc mắt, Tiết Đồng thấy hơi ngượng: “ Trở về chỗ ngồi, ở đây không tiện.”

Long Trạch ôm cô trở về chỗ ngồi, trên chiếc bàn nhỏ có không ít đồ ăn vặt, Tả Thân Dật đang bóc đồ ăn cho Lộ Linh. Long Trạch thấy hai người trước mắt thân thiết như vậy, cảm thấy ngưỡng mộ, nhìn lại chính mình đồ ăn vặt cũng không có, liền nói: “ Anh đi mua đồ ăn.”

Lộ Linh đem đồ ăn vặt phía trước đẩy tới bên chỗ Tiết Đồng: “ Cùng nhau ăn đi.”

“ Không cần, dù sao tôi cũng muốn mua vài thứ.” Long Trạch ôn hòa từ chối, nói xong xoay người rời đi.

Lộ Linh thấy ánh mắt Tiết Đồng mang theo ý cười: “ Hai người làm hòa?.”

Tiết Đồng cười: “ Anh ấy nói tạm thời sẽ không đi, ở lại suy nghĩ thêm một thời gian.”

“ Vậy hai người có thể ở cùng nhau.” Lộ Linh chống khuỷu tay xuống bàn: “ Anh xem, người ta kìa.”

Tả Thần Dật vẫn như cũ, nở nụ cười khiêm tốn, Tiết Đồng nhìn thấy con người trước mắt trước sau đều rất nhã nhặn, quả không dễ đối phó, huống hồ tình cảnh của bọn họ cũng không giống nhau.

Lộ Linh bất đắc dĩ nói: “ Anh đi lấy nước giúp em.”

Tả Thần Dật nghe lời cầm cốc nước rời đi.

“ Thật buồn! Anh ấy giống như người bạn trai nói mấy câu có thể thu phục ngoan ngoãn, quả thực giống như khúc gỗ.” Lộ Linh nhíu mày.

“ Tạm thời chưa nghĩ thông, sau này sẽ có cách.”

“ Người nhà của tôi phản đối, gia cảnh Thần Dật bình thường, nhưng anh ấy là người có chí tiến thủ, hiện tại có hạng mục do chính mình nghiên cứu, nhưng đáng tiếc lại không có người đầu tư, chạy vạy khắp nơi tìm kiếm nhà đầutư nhưng không có kết quả. Người nhà tôi nói rằng anh ấy không được đến tìm tôi, Thần Dật liền đồng ý. Lẽ ra tôi không nên tiễn anh ấy về thành phố C.” Lộ Linh buồn bực: “ Anh ấy vẫn không thay đổi chủ ý.”

“ Mọi chuyện rồi sẽ tốt lên, chúng ta đều gặp phải những vấn đề nan giải. Trước kia, tôi cũng có quãng thời gian khó khăn, nhưng rồi mọi chuyện đều đã qua.” Tiết Đồng khuyên nhủ.

Tả Thần Dật mang cốc nước trở về, Lộ Linh lại trưng nụ cười như không có chuyện gì xảy ra, Long Trạch cũng trở lại, hai tay trống trơn, chỉ lúc sau tiếp viên toa tàu ôm đống đồ ăn vặt đến cho hắn chọn.

Tiết Đồng chọn mấy thứ, cô không thấy Long Trạch trả tiền mà nhân viên phục vụ trên tàu đã rời đi, đoán được hắn đã mua hết số đồ này từ nãy. Dù sao người này kiếm tiền dễ dàng, tiền tiêu như nước cũng là chuyện thường.

Thời gian ngồi tàu rất nhàm chán, đều dựa vào mấy câu chuyện phiếm mà giết thời gian, đương nhiên là Tiết Đồng và Lộ Linh nói là chủ yếu, hai người đàn ông bên cạnh như hóa đóa. Thi thoảng thì Tả Thần Dật cười vài tiếng, Long Trạch từ đầu đến cuối không mở miệng nhưng cũng không tỏ thái độ buồn chán, bàn tay đặt trên lưng cô không rời.

Qua một lúc lâu, hai người con gái đi vào buồng về sinh, bầu không khí bỗng trở nên im lặng.

Long Trạch nghiêng đầu nhìn về phía ngoài, ruộng đồng xanh mướt một vùng, phía xa còn nhấp nhô người đang làm ruộng.

Tả Thần Dật mỉm cười, hòa nhã lên tiếng: “ Hai người nam thanh nữ tú, khiến người ta hâm mộ.”

“ Hai người cũng vậy, sao lại chia tay?.” Long Trạch quay đầu lại, hắn ít khi nói chuyện với người khác, cũng không biết nên nói gì.

“ Người sinh ra đã có điều kiện tốt như anh sẽ không hiểu được cuộc sống vất vả. Hai người muốn sống cùng một chỗ không hề đơn giản.” Tả Thần Dật nhìn ra được Long Trạch là người phú quý, không giống như kẻ cố tình tỏ ra mình là người giàu sang.

“ Khó khăn mà tôi gặp phải anh cũng không thể tưởng tượng, có lẽ về sau cái gì cũng không có.” Long Trạch thản nhiên trả lời.

“ Mất đi còn có thể kiếm lại, nhưng tôi thực sự không còn lựa chọn nào, không muốn làm chậm trễ cô ấy.” Tả Thần Dật nhẹ nhàng nói tiếp: “ Nhưng tôi cảm thấy anh và tôi bất đồng, vừa rồi hai cô ấy chỉ nói vài câu tôi anh đã không chịu được, trong lòng rõ ràng không bỏ xuống được, cần gì phải tỏ ra rộng lượng. Cố gắng chịu đựng một chút, mọi chuyện rồi sẽ qua.”

“ Vậy anh đã từng trải qua sao?.” Long Trạch hỏi.

“ Tôi nếm thử rất nhiều lần, những việc có thể làm đã đều làm, nhưng cũng không thể để cô ấy và người nhà trở mặt.” Tả Thần Dật hỏi lại hắn: “ Anh đã cố gắng bao nhiêu lần?.”

Long Trạch không trả lời.

“ Những gì có thể làm đều đã làm nếu như không thể ở cùng một chỗ thì cũng là ý trời. Về sau, cũng không còn gì để nuối tiếc, ch