
à Từ Lỵ Hoan.
Cô mặc áo sơ mi màu tím mỏng manh, nút áo sơ mi mở thật thấp, đường cong
trước ngực như ẩn như hiện, váy bò bao quanh chiếc mông tròn vểnh lên
của cô, giày xăng đan cao ba tấc khiến cho đùi đẹp của cô càng lộ vẻ
thon dài. Cô buộc tóc đuôi ngựa, trên mặt đeo một cặp mắt kính. Mặc dù
bên cạnh là một bé trai, nhưng cô tuyệt đối không giống một người mẹ,
ngược lại giống như nữ minh tinh hiện đại quyến rũ.
Cô thật đẹp, đẹp đến không chân thật, Lê Thượng Thần lo lắng, cho là mình chưa tỉnh ngủ, cô đi vào trong giấc mơ của anh rồi.
Mà con trai ngiệt tình gọi to với anh. “Ba, buổi sáng tốt lành!”
“Chào buổi sáng.” Từ Lỵ Hoan ung dung đi vào nhà anh. “Oa, anh ở trong cao ốc này thật không tệ! Nơi ở tốt, quang cảnh đẹp, anh là nhờ phòng thiết kế nào làm vậy? Em đoán xem... là phong cách Bắc Âu! Em cũng thích phong
cách này, đơn giản thuận tiện, tiếc là không được tốt lắm, có cảm giác
thật lanh lẽo.”
Anh mờ mịt nhìn cô đi lại trong phòng, vẫm cảm thấy mình đang nằm mơ.
“Nhân viên quản lí của tòa nhà này rất có trách nhiệm, em vừa rồi mới giải
thích với ông ấy thật lâu, ông ấy không tin em là vợ trước của anh, kết quả em vừa đưa Tiểu Mị ra, ông ấy liền để em đi.” Cô cười hì hì. “Con
trai anh rất giống anh, anh muốn đổ cho người khác cũng không được.”
“Em... tìm anh có việc?”
“A, bởi vì em phải cùng Phương Phương đi Đạm Thủy, tạm thời không tìm được
người chăm sóc con trai, có thể giao Tiểu Mị cho anh không?”
Anh vẫn chưa hoàn toàn tình táo, vừa nghe liền sửng sốt. “Bảo mẫu đâu?”
“Bảo mẫu ngã bệnh, lại bị cảm, không thể chăm sóc con trai.”
“Em không tìm người khác chăm sóc nó được sao?”
“Không tìm đượ. Không phải anh nói sẽ nguyện ý làm tròn trách nhiệm của một
người ba sao? Ba đươc nhiên có trách nhiệm chăm sóc con mình chứ?”
Anh á khẩu không trả lời được. “Nhưng anh có việc...”
“Vậy thì mang Tiểu Mị theo, anh không cần kết quả quay phim, chỉ đứng ở bên sân làm giám đốc, không phải sao?’
“Nhưng anh chưa bao giờ chăm sóc trẻ con, anh không thể chăm sóc được nó!” Đây là mơ, nhất định là một giấc mơ, cô không thể nào dẫn con tới cho anh
chăm sóc, cô sợ anh cướp con trai, không phải sao?
“Chăm sóc trẻ
con không khó, Tiểu Mị rất ngoan. Đồ của nó đều để trong hành lí, nhớ
đó, một ngày chỉ được uống một cốc milo, có vấn đề gọi điện hỏi em là
được. Được rồi, em đi đây! Lúc về mua cá nước ngọt cho anh!”
Cô để lại túi hành lí nhỏ, đóng cửa, mang giày cao gót tự nhiên rời đi.
Trong nhà chỉ còn Lê Thượng Thần đang mặc áo ngủ và một bé trai với vẻ mặt mong đợi.
Anh cúi đầu nhìn con trai, khuôn mặt nhỏ nhắn cười, đi tới cầm tay anh. Tay con trai vừa nhỏ vừa mềm... đây không phải là mơ!
Anh vuốt mặt, phát ra một tiếng thở dài.
Còn có biện pháp gì? Lê Thượng Thần không còn cách nào khác là mang con trai tới phòng chụp ảnh, dĩ nhiên tạo nên náo động lớn.
Bé trai cực kì dễ thương người gặp người thích, mỗi người đều muốn chơi
cùng với nó, nhân viên nữ làm việc cũng muốn ôm nó, cha anh tuân phi
phàm, con trai thì tuần tú lanh lợi, hai cha con như một bứa họa, khiến
mọi người ghen chết!
Từ Tử Kình rất xấu hổ, dính chặt cha nó,
muốn cha ôm. Quá nhiều người đến nhìn nó, nó sợ, cố gắng đem mặt giấu
vào bả vai của cha mình, tránh không nhìn người khác, chọc cho mọi người một trận cười lớn.
Con trai được chào đón như vậy, dĩ nhiên Lê
Thượng Thần rất sung sướng. Sau khi anh tỉnh táo, vẫn không hiểu hành vi kín đáo của Từ Lỵ Hoan khi đưa con trai cho anh, nhưng vẫn rất vui vì
được gần gũi với con. Ngoài ra, anh không dám nghĩ quá nhiều, thà tin
tưởng cô thật sự không tìm được người chăm sóc, mới đem con cho anh.
Sau đó tổ kịch bản bắt đầu vào công việc, Lê Thượng Thần đưa con trai đến
một góc. Khắp nơi trong phòng chụp ảnh đều là dây điện và đạo cụ, không
thể chơi bóng, thật may Từ Lỵ Hoan đã chuẩn bị vài món đồ chơi và một số thứ nhiều màu sắc, anh chơi cờ nhảy với con trai, sau đó thảo luận nên
tô màu gì cho con voi, hoặc đưa con trai đến xem diễn viên đóng phim,
trừ lúc con trai mỗi hai mươi phút là nhớ đến milo, anh không ngừng nghĩ cách dời đi sự chú ý của nó, con trai thật sự không khó chăm sóc.
Bữa trưa lúc tổ kịch bản cùng nhau đặt cơm, anh đưa thức ăn trong hộp vào
trong bát nhỏ, hai cha con cùng nhau ngồi ăn cơm, anh bất ngờ phát hiện
con trai cũng thích ăn đậu phụ như anh, vì vậy liền dặm đậu phụ nhường
cho con trai, nhìn nó ăn say sưa, anh có một loại cảm nhận hạnh phúc.
Bữa trưa ăn được một nửa, Từ Lỵ Hoan gọi điện cho anh.
“Hai người đang làm gì vậy?”
“Ăn cơm trưa, em thì sao?”
“Em cũng vậy, bạn bè của Phương Phương có mở một ngôi nhà dân gian ở Đạm Thủy, cô ấy mời bọn tới.”
“Ở đó chơi vui không?”
“Không tệ! Thật ra em muốn đưa Tiểu Mị tới chơi, sau lại cảm thấy không muốn
chăm sóc đứa nhỏ, một mình thoải mái một chút, Tiểu Mị không làm phiền
anh chứ?”
“Không, nó rất dễ chăm sóc!”
“Xem đi? Em đã nói
rồi! Anh lo lắng quá nhiều, chăm sóc trẻ con cũng không khó.” Giọng nói
của cô vui vẻ, giống như không lo lắng anh có thể không trả con trai lại cho cô.