Thử Ly Hôn

Thử Ly Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323671

Bình chọn: 8.00/10/367 lượt.

còn căn vặn cô như thế. cô vừa tức vừa hận, nghiến răng nghiến lợi, không nhẫn nhịn được thêm nữa bèn hét lên: “Ly hôn, tôi muốn ly hôn!”.

Cãi nhau như thế nào cô cũng có thể nhẫn nhịn, nhưng lần này thì không thể, anh đã sỉ nhục cô, đây là danh dự là tôn nghiêm của cô. Trong mắt anh, cô đã trở thành loại người nào? Lẳng lơ phóng túng ư? Quan hệ với hết người đàn ông này đến người đàn ông khác sao? Nếu tình yêu sau cùng chỉ còn lại sự chỉ trích, hôn nhân rốt cuộc cũng chỉ là mây khói thì cố gắng duy trì cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa?

“Ly hôn thì ly hôn, ai sợ ai chứ?”, nỗi tức tối trong lồng ngực Ân Tấn Minh cũng không hề nhỏ. Anh có bịa ra đâu. Trước khi gặp Bạch Đào Ninh ở cửa thang máy ngày hôm đó, những lời đồn đại trong công ty anh cũng đã nghe nhiều. Ban đầu anh không tin, anh cũng không nhỏ nhen đến mức ấy, khi đó anh cho rằng Vương Nhã Khả ở Phòng Kế hoạch biểu hiện vượt trội nên người ta đố kỵ, ghen ghét. Nhưng thời gian gần đây, sự lạnh nhạt của Vương Nhã Khả càng lúc càng tăng, cô hờ hững hơn, về nhà muộn hơn. Anh không thể cố ép bản thân không tin chuyện đó được nữa, cũng chẳng thể nào kìm được lửa giận trong lòng: “Cô đừng tưởng rằng ly hôn thì tôi không thể sống được, tôi sẽ nhanh chóng tìm một người thấu tình đạt lý, hiểu lòng người khác, khỏi phải ngày ngày đối mặt với khuôn mặt rầu rĩ của cô”.

“Được, được, ly hôn, ly hôn!”, Vương Nhã Khả giận đến mức sắc mặt trắng bệch, nghiến răng ken két, nói không nên lời. Nỗi oan ức và tức giận vốn đầy ắp trong lồng ngực, sau khi nghe những lời đó lại giống như quả bóng bay được thổi căng lên rồi gặp phải ngoại lực, đột nhiên nổ bụp, trái tim lạnh giá như có hàng mũi kim sắc nhọn đâm vào.

Vương Nhã Khả cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình như bị đâm thủng, trải qua cảm giác tâm can đau đớn cùng cực, trái tim tan vỡ bỗng dần trở nên lạnh lẽo tĩnh lặng. sự tĩnh lặng ấy giống như nước chốn ao tù khiến mọi ý niệm đều hóa thành tro bụi.

Tất cả những gì đã trải qua trong một năm qua bỗng hiện lên rõ rệt từng chút một trong tâm trí Nhã Khả. Lúc này cô mới nhận ra mình hoàn toàn không hiểu gì về Ân Tấn Minh, hoàn toàn không biết rằng anh lại đê hèn, thiển cận, bụng dạ hẹp hòi đến như thế. Sắc mặt cô tái nhợt, bờ môi run lên, ánh mắt băng lạnh, không nói thêm một lời nào nữa.

Ân Tấn Minh thấy thần sắc Vương Nhã Khả trở nên như vậy lồng ngực khẽ rung động. Chỉ khi nào phải chịu đựng nỗi đau đến cùng cực cô mới có biểu hiện như thế. Phải chăng anh đã cư xử quá đáng? Nghĩ lại thì những lời vừa nói ra đúng là có hơi nặng nề. Mấy lời ong tiếng ve đó chưa chắc đã đáng tin. Ai chẳng biết trong công ty những lời đàm tiếu cứ nhan nhản ra, chỉ một chuyện nhỏ trong phòng nào đó thôi cũng có thể đem ra thành kịch bản cho cả một bộ phim truyền hình, rõ ràng chỉ có một hai mà có thể thổi phồng lên thành mười một, mười hai được.

Anh chưa từng thấy thần sắc Vương Nhã Khả như thế này, bất giác không biết nên làm thế nào. Nhưng anh lại không muốn hạ mình, cãi nhau thì làm gì có lời hay ý đẹp, chẳng phải cô cũng công kích anh kịch liệt hay sao?

Không đợi anh tiếp tục suy nghĩ, Vương Nhã Khả đã bước vào phòng ngủ. Ân Tấn Minh dõi theo bóng lưng cô, dưới ánh đèn, anh nhìn thấy sự yếu đuối và tủi nhục của cô, nhưng, cô vẫn dứt khoát đóng cửa phòng lại.

Việc đến nước này vốn không phải là chủ ý của Ân Tấn Minh. Anh chỉ muốn nói chuyện thẳng thắn, nhẹ nhàng với Vương Nhã Khả, cùng cô bình tĩnh đối diện để giải quyết vấn đề. Cuối cùng tính khí nóng nảy của anh lại bùng phát, mà chính cô là người trực tiếp kích nổ quả bóng vốn ẩn nhẫn trong anh.

Lẽ nào hai người ngoài cãi nhau ra không thể ngồi nói chuyện thẳng thắn được với nhau sao?

Ân Tấn Minh cầm điều khiển tivi ném mạnh xuống sàn, anh không biết mình đang tức giận hay đang xả giận nữa. “Bịch” một biết, chiếc điều khiển vỡ thành nhiều mảnh, phin cũng rơi ra ngoài như một chú hươu nhỏ phải chịu đựng nỗi kinh hãi vậy.

Vụn nát…

Vương Nhã Khả nằm trên giường, đôi mắt trống rỗng vô hồn, cô không thể ngờ rằng, cuối cùng hai từ đó lại do chính miệng cô thốt ra. Cô vốn rất sợ hai từ đó, luôn cự tuyệt hai từ đó.

Một khi hai từ ấy được thốt ra, những ước vọng về cuộc sống hoàn mỹ tươi đẹp chính thức sụp đổ, không thể không phục được nữa.

Nếu nói trước đây cô vẫn còn yêu anh, nhưng lần này, trái tim Nhã Khả đã nguội lạnh, những lời nói của Ân Tấn Minh đã khiến cô bị tổn thương. Cãi cọ quá nhiều nên hôn nhân của họ không còn không gian để phát triển nữa. Lúc này đây, ngay đến cả phẩm hạnh của cô cũng bị anh miệt thị như vậy. cô cảm thấy quá mệt mỏi, không muốn tiếp tục duy trì nữa.

Ai sai ai đúng cũng không còn quan trọng nữa. Vương Nhã Khả không thẹn với lòng.

Lòng tin của cô dành cho Ân Tấn Minh đã không còn, cuộc hôn nhân của họ có trăm ngàn vết xước, cố gắng duy trì cũng đâu còn ý nghĩa gì.

Cô nghĩ đến Chương Tây, khi cuộc hôn nhân của cô ấy lâm vào bước đường này, chẳng phải tâm trạng của cô ấy cũng như cô lúc này hay sao? Lẽ nào ngoài sự phản bội ra, hôn nhân không còn thứ gì khác ư? Chương Tây như thế, cô cũng không khác gì


Teya Salat