Snack's 1967
Thử Hỏi Đắng Cay Nông Sâu Thế Nào

Thử Hỏi Đắng Cay Nông Sâu Thế Nào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326242

Bình chọn: 9.5.00/10/624 lượt.

à, chạy ra ngoài làm gì?” Người nào đó từ đầu đến giờ không mở miệng cuối cùng cũng mói chuyện.

Thiển Thâm bày ra một vẻ mặt rất nhàm chán, thở dài: “Không có việc gì, liền đi làm, nhìn giờ đã đến buổi trưa, nghĩ muốn hẹn anh ăn một bữa cơm, thay lời xin lỗi gì đó. Chỉ tiếc…” Thiển Thâm kéo âm dài ra, đôi mắt đẹp dừng lại ở hộp cơm tinh xảo đang bày trên mặt bàn kia: “Đã có người đưa cơm đến đây cho anh.”

“Tôi chỉ đi qua, tiện đường mang đến cho Tân Tử.” Nguyệt San vội vàng giải thích với Thiển Thâm.

Thiển Thâm thầm nghĩ: ‘mẹ kiếp cô thật đúng là biết cách giấu đầu hở đuôi’. Nhưng mà cô không nói gì chỉ cười híp mắt nhìn bọn họ.

Tân Tử chăm chú nhìn Thiển Thâm vài giây, bộng nhiên lộ ra một nét thoáng mỉm cười, anh ta đem hộp cơm tinh xảo kia đậy kín lại, nói: “Tiểu Nguyệt, ngại quá, hôm nay tôi phải đi ăn cơm trưa cùng với phu nhân, hộp cơm này em mang về đi, cám ơn. Chuyện kia cũng sẽ không có vấn đề gì đâu, em yên tâm đi.”

Thiển Thâm không ngờ Tân Tử lại dùng nước cờ này, nhưng mà cô phản ứng rất nhanh đưa tay ngăn lại tay Nguyệt San đang đặt lên trên hộp cơm, nhìn Tân Tử nở nụ cười như thường nói: “Thật xin lỗi, hiện tại tôi lại không muốn ăn.”

Tân Tử im lặng không lên tiếng nhìn cô chằm chằm trong con ngươi mắt không mang theo ý cười, hơi thở từ từ trở nên nặng nề.

Trước khi đi Thiển Thâm lại nghĩ ra điều gì đó, cô quay đầu chỉ vào cái túi xách của Nguyệt San nói: “Cái túi xách kia hình như số lượng rất hạn chế, cô mua ở đâu vậy?”

Nguyệt San bị cô hỏi như vậy, tay cầm túi mất tự nhiên giữ chặt lấy quai đeo, ánh mắt né tránh, mặt lộ vẻ khó nói.

Thiển Thâm cười lớn thành thạo nói: “Sau này nhớ kỹ muốn mua thì hãy mua hàng chính hãng, nếu bị đám phóng viên báo lá cải phát hiện ra, sẽ rất mất mặt. Tôi có mấy món đồ chính hãng, nếu cần có thể nói để tôi cho mượn. À, mấy lời vừa rồi tôi nói có khả năng bị camera ở nơi này ghi lại, sợ sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của cô, nhớ bảo chủ tịch Tân xóa sạch giúp cô.”

Thiển Thâm mới ra khỏi cửa văn phòng, sắc mặt lập tức trở nên xanh mét, bước đi mang theo gió lạnh, cô thư kí ở bên ngoài không dám ho he một tiếng, che miệng lại đợi cô đi qua.

Mang theo tâm tình tồi tệ như thế, không khí bữa tiệc buổi tối không cần đoán cũng biết. Mặc dù không đến mức tẻ nhạt, nhưng mà Lương mỹ nữ ngoại trừ ăn thì chỉ uống, miễn cưỡng trả lời hai ba câu, mọi người cũng phát hiện ra tinh thần cô không tốt, cảm xúc rất kém, tưởng rằng thân thể cô không thoải mái, bởi vậy bữa cơm này ăn cực nhanh, chỉ nếm thử hết các món ăn trên bàn liền đứng dậy lên đường trở về nhà.

Từ phòng ăn đi ra vào thang máy xuống lầu dưới, sau khi nghe thấy một tiếng ‘đinh’, Thiển Thâm ngẩng đầu, trong phút chốc máu huyết chảy ngược, liếc mắt một cái nhìn thấy đầu mấy người đứng bên ngoài, ngay sau đó trong lòng cô tức giận gào thét: Không thể để cho cô không tức giận được sao!

Tân Tử, Nguyệt San, Tuyên Hồng mặt đối mặt đụng phải Thiển Thâm đang đứng trong thang máy.

“Cả tuần nay Thiển Thâm không tới lớp rồi, này, lần này các cậu rất căng thẳng đấy, cậu ấy giận lâu như vậy vẫn còn chưa ổn định lại.” Giờ nghỉ giải lao Mạc Thiên ngồi xuống chỗ bên cạnh Tân Tử cảm thán nói: “Tính tình cậu ấy hơi xấu, cậu nên dỗ dành cậu ấy là được rồi, không nên phải cố hạ mình làm gì.”

Tân Tử cười khổ một tiếng, cuốn vở ôn tập trước mặt cậu ta chỉ viết họ tên và môn học, ngòi bút dừng lại ở danh mục đề bài rất lâu, lại cũng chưa di động nửa phần, chảy ra một vết mực màu đen không lớn không nhỏ.

“Tôi không liên lạc được với cậu ấy, gần đây cậu ấy cũng không có nhà, điện thoại bàn trong nhà không có người nghe, di động cũng tắt máy, cũng không xin phép thầy Lý.”

Chua sót nổi lên trong lòng Tân Tử, nếu sớm biết cô ấy sẽ tức giận như vậy, tuyệt đối cậu ta sẽ không lớn tiếng với cô ấy, nhưng mà cậu ta quá lo lắng cái tính cách kích động của cô ấy, nếu cô ấy biết mình bị Phàn Vũ đánh, nhất định sẽ tức giận, nói không chừng sẽ tìm mấy kẻ đó tính sổ. Nhưng mà cậu ta không muốn cô ấy tiếp tục có liên quan tới cái loại người kia, nếu như có thể tự mình gánh vác, như vậy chỉ cần một mình cậu ta đối mặt là đủ rồi. Những kẻ đó một tuần lễ rồi cũng không xuất hiện, có lẽ đã chán ngấy, hàng ngày cứ đi đánh một người không có chút phản kháng nào cũng không phải là một chuyện thú vị gì, vết thương trên người cậu ta dần dần hồi phục, nhưng mà Thiển Thâm ngay cả ngày chủ nhật cũng không thấy xuất hiện.

Ngay khi Tân Tử đang trầm tư hối hận, Viện Viện đột nhiên xông vào lớp bọn họ, thấy Tân Tử lập tức vọt tới.

Trên khuôn mặt tròn quay của cô tràn đầy vẻ kinh hoảng, đứng ở trước mặt tân Tử không ngừng thở hồng hộc, bộ dạng hình như là từ bên ngoài chạy tới, nhưng mà cô ấy còn chưa hô hấp chậm lại, liền chỉ chỉ ra bên ngoài, lại chỉ chỉ Tân Tử, khiến cho những người nhìn cô không hiểu ra sao.

“Cổng trường… tôi… vừa mới đến nhìn… Thiển Thâm… đến đây…” Những lời đứt quãng thật vất vả mới nói hết, hô hấp của cô ấy cũng nhanh chóng bị ngừng lại.

Tân Tử còn chưa kịp nghe xong liền ném bút chạy ra bên ngoài, Viện Viện ở phía sau gọi thế n