
vậy. Nếu như Trầm Mặc Trúc một câu nhẹ nhàng thích
người khác, rời bỏ nàng, nàng mới không thể nào thật yên lặng mà buông
tay.
Trầm Mặc Trúc làm bộ run lên, lại cười nói: “Như vậy hung a, xem ra ta còn thật không dám dời tình biệt yêu*(thay đổi tình cảm, hết yêu thương).” Giơ tay lên đem nàng kéo vào trong lòng.
Thanh Mai dựa vào trong ngực hắn, cảm thụ được tim đập trầm ổn có lực của hắn, nhẹ nhàng nói: “Cám ơn chàng.” .
Không phải là mỗi người, cũng có thể may mắn đợi đến mình thích chính là cái kia người cũng như lúc ban đầu lúc như vậy thích mình, mà nàng
lại chiếm được Trầm Mặc Trúc.
Cám ơn chàng, cho ta một tình yêu say đắm hoàn mỹ như vậy.
Có lẽ, ta xuyên qua ngàn năm, trọng sinh mà sống, chính là vì gặp chàng.
Thanh Mai cập kê, lễ vật mà Trầm Mặc Trúc đưa nàng là một hộp mộc
trâm và một cây lược gỗ. Mộc trâm tổng cộng có mười hai mai, điêu khắc
hết sức tinh mỹ, hoa điểu đồ án trông rất sống động, đường nét lưu loát, cổ sơ trang nhã, Thanh Mai vừa thấy liền yêu thích không buông tay.
Đợi nàng lăn qua lộn lại nhìn đủ rồi, mới nhớ tới những thứ này cây
trâm mặc dù rất tinh sảo, nhưng là so với hộp gỗ tử đàn gắn châu khảm
ngọc để đựng chúng, cũng quá không quý trọng bằng. Tại sao Trầm Mặc Trúc muốn đưa nàng cái này đây? Chẳng lẽ, đây đều là hắn tự tay làm?
Nghĩ đến đây, Thanh Mai vuốt văn án hoa mỹ phiền phức của cây trâm,
nghĩ tới Trầm Mặc Trúc một chút một chút điêu khắc, mài bộ dáng của bọn
nó, không khỏi cười khẽ một tiếng. Này nhất định mất rất nhiều thời gian và công sức? Nếu quả thật là hắn tự tay làm, đây là lễ vật tốt nhất
của nàng.
Cập kê, là lễ nghi thành nhân quan trọng nhất trong cuộc đời mỗi
người con gái ngoại trừ đại hôn ra, cũng là một nghi thức rất trang
nghiêm có nhiều hạn chế . Lễ cập kê của Thanh Mai, mời Thục Hoa làm
chính tân, Liễu Ánh Lục vì tán giả.
Sau khi trải qua ba lạy ba vái phức tạp, Thục Hoa thầm thì: “Lễ nghi
đã chuẩn bị xong, ngày lành tháng tốt, chiếu cáo chữ này. Là chữ Khổng
Gia, mao sĩ*(là những kẻ có học) các nơi thích hợp. Giả dụ thích hợp, vĩnh viễn đươc duy trì bảo vệ giữ gìn, gọi là Minh Châu.” .
Tiếp theo lắng nghe lời dạy bảo của cha mẹ. Lý Độ vừa nói: “Chữ minh
châu này, là bởi vì con là hạt châu trong lòng bàn tay của chúng ta. Con phải cả đời bình an vui sướng, mới không phụ sự thương yêu cha mẹ.” .
Mắt Uyển Nhu đỏ hồng: “Sau này sẽ là người lớn, đừng bướng bỉnh như vậy nữa, làm việc suy nghĩ thật kỹ, chiếu cố mình cho tốt.”
Trong lòng Thanh Mai cảm động, đáp: ” Mặc dù con khù khờ, nhưng con
sẽ cố gắng !” Nàng làm sao mà may mắn, có cha mẹ tốt như vậy .
Ngày này Thanh Mai còn thấy một người không tưởng được ——Vân Dương
công chúa chị dâu tương lai của nàng . Mà bởi vì nàng ấy bỗng nhiên đến, nghi thức trầm muộn không thú vị này cuối cùng kết thúc trong vui vẻ.
Vân Dương công chúa chỉ dẫn theo một thị nữ, liền từ kinh thành ngàn
dặm xa xôi chạy tới. lúc Thanh Mai nhìn thấy nàng , nàng một thân hồng
trang gọn gàng, tay cầm roi ngựa, xông vào phủ . Một thân phong trần mệt mỏi, cũng là không thể che hết sắc đẹp kinh người.
“Muội chính là Thanh Mai?” Vân Dương công chúa đối đầu mang sai quan, đang mặc tay áo quần lễ phục Thanh Mai hỏi.
Thanh Mai nghi ngờ gật đầu.
“Ta là chị dâu tương lai của muội.” Vân Dương công chúa cho thấy thân phận, sau đó đem cái hộp trong tay đưa cho nàng, “Nghe Lý Nhiên nói chữ minh châu của muội, cũng là hòn ngọc quý trên tay của cả nhà , ta liền trong cung chọn lấy một trăm viên Trân Châu xinh đẹp nhất , đưa.” .
Thanh Mai hai tay nhận lấy, cười nói: “Cám ơn chị dâu!” .
Vân Dương công chúa cực kỳ nhanh đi về phía Lý Độ, Uyển Nhu vấn an
sau đó, quát to một tiếng: “Lý Nhiên, ngươi cũng không nói cho Bổn công
chúa một tiếng ,liền lặng lẽ rời đi kinh thành!” Hấp tấp đuổi theo
phương hướng Lý Nhiên bỏ chạy , lưu lại một phòng người chứng kiến cảnh
nực cười này.
Nhìn hai bóng người một trước một sau biến mất thật nhanh, Thanh Mai
có loại dự cảm, ca ca của nàng đang bước lên trên con đường thê nô .
Nhưng là, tại sao cảm thấy vui vẻ như vậy đây? .
Hai nhà bắt đầu thương nghị hôn kỳ Thanh Mai và Trầm Mặc Trúc , trải
qua một phen kịch liệt cò kè mặc cả cuối cùng định ở hai năm sau, chính cái mùa thu lúc Thanh Mai tròn mười bảy tuổi.
Thanh Mai không khỏi tiếc nuối đối với Trầm Mặc Trúc nói, ” Ban đầu
phụ thân ở ngoài cửa nhà ông ngoại đàn cầm một tháng, mới đáp ứng để
cho mẫu thân gả cho hắn . Bá phụ cũng là ở trên tỷ võ chọn rể . Lấy tài
bắn cung xuất thần nhập hóa thắng mấy trăm người, mới cưới được bá mẫu . Tại sao chàng không làm gì, lại muốn ta gả cho chàng rồi sao?” .
Trầm Mặc Trúc hỏi: “Nàng muốn ta làm cái gì?” .
Thanh Mai suy nghĩ một chút, “Chàng để cho ta cảm động, để cho ta cam tâm tình nguyện gả cho chàng.” .
Trầm Mặc Trúc nói: “Một hộp cây trâm còn chưa đủ sao?” .
Thanh Mai nghiêng đầu nhìn, rửa tai lắng nghe .
Trầm Mặc Trúc ngữ khí mềm nhẹ , chậm rãi nói: ” Thời điểm bên ngoài
du lịch, ta tình cờ học xong như thế nào dùng đầu gỗ làm thành cây trâm. Mỗi l