
huyện với anh, anh có thể không để ý đến bạn suốt hai
mươi tư tiếng đồng hồ, lúc nào cũng lạnh lùng như tảng băng.
“Chú lại cao hơn rồi.” Cố Diên Chi nói đùa.
Lệ Trí Thành vẫn ngắm cảnh sắc vừa quen thuộc vừa xa lạ bên ngoài cửa sổ.
Giọng nói bình thản của anh vang lên: “Ừ, kể từ năm hai mươi tuổi, tôi
đã cao hơn anh.”
Cố Diên Chi bật cười thành tiếng, đánh tay
lái rẽ sang đường khác, chuyển đề tài khác: “Chú muốn đi tập đoàn hay
Viện điều dưỡng trước?”
“Tập đoàn.”
Cố Diên Chi
cười cười, không hỏi thêm điều gì. Anh ta nghĩ bụng: thằng này mấy năm
không về nhà nhưng vẫn hiểu rõ tính tình của ông già, biết ông lấy cớ bị bệnh để giục cậu ta trở về.
Quan trọng vẫn là sản nghiệp của gia đình.
Lâm Thiển đứng dưới tòa cao ốc của tập đoàn Ái Đạt, trong lòng thấp thỏm không yên.
Khi cô đến tuyển việc vào hai tháng trước, tình hình không phải như bây giờ.
Lúc đó, dưới tòa nhà nguy nga rực rỡ đậu đầy xe ô tô, không ít xe sang
trọng. Nhân viên văn phòng quần áo chỉnh tề đi đi lại lại, cho thấy công việc hết sức bận rộn. Khu nhà xưởng ở đằng sau tòa cao ốc treo đầy băng rôn, biểu ngữ màu đỏ đầy nhiệt huyết. Công nhân bận rộn sản xuất. Cả
tập đoàn đều là cảnh tượng hoành tráng với khí thế hừng hực.
Bây giờ thì sao?
Vẫn là tòa cao ốc đó, vẫn là khu nhà xưởng ngăn nắp đẹp đẽ đó nhưng tòa văn phòng lạnh lẽo, trước cổng vắng như chùa bà Đanh, chỉ có hai bảo vệ
đứng đờ đẫn. Dãy nhà xưởng ở đằng sau im lìm, không ít công nhân ngồi
xổm trước cửa hút thuốc tán gẫu, chứng tỏ nhà xưởng đã ngừng sản xuất.
Những tấm băng rôn, biểu ngữ một màu đỏ nhức mắt đã biến mất...
À, cô nhìn thấy một tấm băng rôn, một nửa dán trên tường, một nửa rơi xuống bùn đất.
Lâm Thiển đang ngơ ngẩn, một chiếc xe hơi sang trọng lặng lẽ đi qua người cô.
Lâm Thiển nhướng mắt nhìn. Cô bất ngờ nhận ra người đàn ông ngồi sau tay lái.
Báo chí từng đăng ảnh của anh ta. Anh ta là Cố Diên Chi, phó tổng giám đốc thứ nhất của Ái Đạt, cháu họ của chủ tịch tập đoàn.
Cố Diên Chi ở bên ngoài có vẻ trẻ trung sáng sủa hơn trong ảnh. Không biết anh ta có thật sự xảo quyệt và lợi hại như tin đồn?
Ánh mắt cô di chuyển ra hàng ghế sau. Một người đàn ông ngồi ở đó. Cách lớp kính màu thẫm, Lâm Thiển không nhìn rõ đối phương. Không biết là nhân
vật nào có thể khiến Cố Diên Chi danh tiếng lẫy lừng đích thân lái xe
đưa đón?
Cố Diên Chi cũng nhìn thấy người phụ nữ ở bên ngoài, mắt anh ta sáng rực. Cô gái này còn rất trẻ, ngũ quan thanh tú Cô mặc
bộ váy công sở màu đen, để lộ thân hình mảnh mai. Khi cô uyển chuyển đi
tới khu nhà xưởng ở đằng sau, từ người cô toát ra vẻ trong lành thoát
tục.
Vừa quay đầu, Cố Diên Chi phát hiện Lệ Trí Thành cũng quan sát cô gái. Anh ta mỉm cười: “Sao thế, chú quen à?”
Lệ Trí Thanh thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt trả lời: “Tôi không quen.”
Nửa tiếng sau, Lâm Thiển có mặt ở phòng nhân sự của tập đoàn Ái Đạt. Giám
đốc bộ phận nhân sự hết nhìn bản lý lịch trong tay lại nhìn cô gái ngồi
trước mặt. Chị ta cảm thấy hơi khó xử.
Thông tin trong lý lịch rất rõ ràng:
Lâm Thiển, nữ, 25 tuổi. Kinh nghiệm làm việc: ba năm.
Hai tháng trước xác nhận tuyển dụng, chức vụ trợ lý CEO. Thời gian bắt đầu làm việc chính là ngày hôm nay.
Tuy nhiên...
Chị ta ngẩng đầu nhìn Lâm Thiển: “Tôi nhớ ra cô. Nhưng thời gian qua, Ái
Đạt xảy ra một số biến cố. Báo chí chắc cũng đăng tin tức, cô không biết sao?”
Lâm Thiển hơi ngượng ngùng: “Tôi không rõ lắm.”
Con người cô từ trước đến nay luôn đề cao nguyên tắc “đối xử tử tế với mỗi
người, nhưng càng phải đối xử tốt với bản thân”. Lúc quyết định nhảy
việc, Lâm Thiển cho rằng mình làm lụng vất vả mấy năm, hiếm có dịp nghỉ
ngơi, cô phải chơi cho đủ vốn mới “tái xuất giang hồ”.
Vì vậy khi nhận được thư mời làm việc, cô tìm các loại lý do, định ngày bắt
đầu đi làm vào hai tháng sau. Bởi vì CEO của Ái Đạt đặc biệt tán thưởng
cô, đồng thời không cần dùng người gấp nên cho phép cô nhận việc muộn.
Thế là hơn một tháng trời, Lâm Thiển vui chơi thỏa thích ở trời nam biển
bắc, còn đi Tây Tạng hơn một tuần. Sau khi gặp nạn ở Tây Tạng, cô mới
quay về thành phố Lâm nên thật sự không biết gần đây xảy ra chuyện gì.
Giám đốc bộ phận nhân sự trầm mặc một lát rồi mở miệng: “Việc kinh doanh của tập đoàn gặp một số khó khăn. Một tuần trước, CEO tiền nhiệm đã bị kỷ
luật cho thôi việc. Chức vụ CEO hiện vẫn còn bỏ trống...”
Lâm Thiển im lặng.
Sách hướng dẫn tìm việc làm không dạy cô, nếu chức vụ mà cô tuyển dụng là
trợ lý CEO nhưng CEO lại kéo doanh nghiệp xuống bùn, còn bản thân anh ta từ chức thì cô nên làm thế nào?
Tại văn phòng Phó tổng
giám đốc ở tầng trên cùng, Cố Diên Chi đích thân pha hai cốc trà Phổ
Nhĩ, Lệ Trí Thành đứng trước bức tường kính sáng lấp lánh. Anh hơi chau
mày, trầm tư quan sát khu nhà xưởng ở bên dưới.
Lúc này, Lệ
Trí Thành đã cởi áo khoác, bên trong chỉ mặc áo sơ mi và quần dài màu
xanh bộ đội, càng tôn thêm thân hình cao lớn. Có lẽ do được hun đúc bởi
cuộc sống quân ngũ nhiều năm, anh chỉ đơn giản đứng yên ở đó cũng bộc lộ khí chất lành lạnh nghiêm trang.
Cố Diên Chi mỉm