Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323754

Bình chọn: 9.5.00/10/375 lượt.

nãy, bây giờ cả người anh tựa vào thành ghế, cổ áo

khoác kéo lên cao che khuất gương mặt của anh, mũ sĩ quan càng hạ thấp.

Bộ dạng của anh giống một cậu thiếu niên uể oải không tập trung, cũng

như con mèo ngủ gật.

Tiếng mở cửa của Lâm Thiển kinh động đến anh. Anh hơi ngẩng đầu, nhưng gương mặt vẫn vùi sâu trong cổ áo. Anh

tựa hồ chẳng thèm nhướng mắt nhìn cô, chỉ đợi cô lên tiếng.

Lâm Thiển tiến lại gần, nói với anh: “Tôi không buồn ngủ nữa, anh hãy vào trong ngủ đi.”

Người đàn ông không có phản ứng.

Tưởng anh sẽ trả lời, Lâm Thiển im lặng chờ đợi. Ai ngờ anh từ từ hạ thấp đầu, vẫn giữ nguyên tư thế nhưng không một tiếng động.

“Vậy... chúc anh ngủ ngon.” Lâm Thiển chỉ còn cách quay về khoang giường nằm, nhẹ nhàng đóng cửa.

Khi trời sáng, đoàn tàu hỏa cuối cùng cũng đến Lhasa.

Lâm Thiển dậy sớm đánh răng rửa mặt, thu dọn hành lý. Trên hành lang nhỏ

hẹp ở bên ngoài vẫn có một người lính đứng gác nhưng chẳng còn bóng dáng của viên thiếu tá.

Cô ngẫm nghĩ rồi rút giấy bút khỏi ba lô, ghi lại số điện thoại của mình và viết dòng chữ: “Tôi nghĩ sau này

chúng ta chắc sẽ không gặp lại. Nhưng nếu anh có dịp đến thành phố Lâm,

xin hãy gọi điện cho tôi. Tôi sẽ là một người bạn và hướng dẫn viên

không tồi- Lâm Thiển.”

Lâm Thiển mua vé chuyến bay sớm nhất. Tầm chiều tà, cô về đến thành phố Lâm, lập tức bắt xe về nơi ở.

Ở đầu con đường thẳng tắp là một khu công nghiệp rộng lớn. Trong đó có

nhiều tòa nhà cao tầng màu trắng đẹp đẽ và thời thượng. Bốn chữ mạ vàng

“Tập đoàn Ái Đạt” ở ngoài cổng vô cùng nổi bật.

Lâm Thiểm bảo tài xế taxi dừng xe tại một khu nhà ở cách tập đoàn Ái Đạt mấy trăm mét.

Cô mới thuê căn hộ này từ một tháng trước. Sau khi vào nhà, cô lập tức bỏ hành lý xuống đất, nằm lên giường nghỉ ngơi.

Nằm một lúc, cảm giác đã lấy lại sức lực, Lâm Thiển mới kiểm tra điện thoại di động. Quả nhiên, điện thoại không có một cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn

như cô định liệu.

Đây là lần đầu tiên cô chủ động để lại số điện thoại cho đàn ông, nói ra mới thấy quá thất bại.

Lâm Thiển mỉm cười đứng dậy, kéo rèm cửa sổ. Ánh hoàng hôn vàng óng chiếu

vào nhà. Ở phía xa xa, tòa nhà làm việc, nhà máy và khu đồng nội xanh

ngát đằng sau tập đoàn Ái Đạt chìm trong ánh nắng vàng rực rỡ.

Lâm Thiển hít một hơi sâu, tâm trạng trở nên phấn chấn vô cùng.

Cô nghĩ, đây là một khởi đầu tốt đẹp. Cô vừa trải qua một cuộc gặp gỡ ấm

áp trong hàng vạn người xa lạ, cô đang ở quê nhà phồn vinh tươi đẹp và

cô sắp bắt đầu một công việc mới.

Trên đường cao tốc đi vào thành phố Lâm.

Một đoàn xe tải quân dụng đỗ bên lề đường. Đây chính là đoàn xe chở những người lính giải ngũ về quê hương.

Mấy người sĩ quan trao đổi ý kiến, sau đó chuẩn bị lên một chiếc xe Jeep.

Đột nhiên có người lính chạy đến, đứng nghiêm trước một viên sĩ quan ở

giữa. Anh ta chào kiểu nhà binh mới mở miệng: “Thiếu tá Lệ, cuối cùng

cũng tìm thấy anh. Trưa nay dọn dẹp khoang tàu của anh, tôi phát hiện ra cái này.” Anh ta đưa tờ giấy viết số điện thoại và dòng chữ đến trước

mặt viên sĩ quan.

Người đàn ông được gọi “thiếu tá Lệ” cầm lên xem, sắc mặt anh không một chút biểu cảm.

“Không cần đưa cho tôi.” Anh cất giọng bình thản.

Lúc xem tờ giấy, anh không hề giấu giếm nên hai sĩ quan đứng đợi ở bên cạnh đều đọc được nội dung lời nhắn.

Nghe anh nói vậy, một người lên tiếng: “Lâm Thiển... là cô gái gặp nạn giữa

đường đi nhờ tàu? Sáng nay, tôi có nhìn thấy cô ấy, trông xinh đấy chứ?

Nhà anh cũng ở thành phố Lâm, sao không lưu lại số điện thoại của người

ta?”

Người xung quanh đều quay sang thiếu tá Lệ.

Anh lại kéo mũ xuống thấp, kéo cổ áo dựng đứng, sau đó là người đầu tiên nhảy lên xe Jeep.

“Không cần.” Anh cất giọng nhàn nhạt: “Tôi và cô ấy sẽ gặp lại nhanh thôi.”

***

Sắc trời đầu mùa đông vừa u ám vừa lạnh lẽo. Bến xe đâu đâu cũng là tiếng

người nói, tiếng bước chân, tiếng loa phát thanh ồn ào hỗn loạn.

Lệ Trí Thành mặc áo khoác quân đội, tay cầm túi hành lý nhảy xuống từ

chiếc xe buýt lớn. Dáng người cao lớn của anh nổi bật giữa đám đông nhộn nhạo. Anh nhanh chóng đảo mắt một vòng, ánh mắt dừng lại ở chiếc

Cadillac đỗ ngoài cổng bến xe, sau đó sải bước dài đi về hướng đó.

Cố Diên Chi đang tựa vào cửa xe, khoanh tay trước ngực nửa cười nửa không nhìn anh.

“Ái chà, đây là công tử nhà ai mới chuyển ngành trở về ấy nhỉ?”

Mọi người ở xung quanh nghe thấy đều liếc nhìn. Cố Diên Chi coi như không

có chuyện gì xảy ra, điềm nhiên đi thẳng đến bên Lệ Trí Thành.

Khi bốn mắt nhìn nhau, Lệ Trí Thành cất giọng lạnh đạm: “Nhà anh.”

Cố Diên Chi nhếch mép, giơ tay ôm vai anh. Khóe mắt Lệ Trí Thành cũng ẩn hiện ý cười, hai người đàn ông vui mừng ôm nhau.

Xe ô tô bình ổn chạy trên đường Nhị Hoàn.

Cố Diên Chi lái xe, ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng. Bầu không khí trong xe

yên tĩnh và ấm áp. Anh ta ngẩng đầu liếc gương chiếu hậu, Lệ Trí Thành

ngồi thẳng người như thân cây. Anh đang nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt

lạnh nhạt khó tiếp cận.

Cố Diên Chi ghét nhất điểm này của Lệ Trí Thành. Rõ ràng chỉ là một thanh niên hai mươi mấy tuổi nhưng nếu

bạn không nói c