
vui vẻ cười nói: “Được thôi, tôi cho
anh số, lần sau có đến bệnh viện khám xét gì cứ bảo tôi.”
Diệp Thụ Thần chưa kịp lên tiếng, Thang Hi Hàn đã
nhanh chóng nhìn anh ta, ý bảo đừng nói gì, rồi lẳng lặng nói: “Cậu khỏe như
vâm thế này, cần gì phải tới bệnh viện chứ? Nếu cần tới bệnh viện thật, tớ sẽ
bảo viện trưởng ra tiếp cậu.” Thôi được rồi, Chu Tiểu Viên nghĩ bụng, anh không
thèm để ý đến tôi, tôi cho người ta số điện thoại cũng không thoải mái, không
cho thì không cho, lại nhắc tới viện trưởng, tôi không cho là được chứ gì,
không làm anh mất mặt nữa. Thế rồi cô cúi thấp đầu, không nói gì nữa.
Thang Hi Hàn vội vàng đẩy Diệp Thụ Thần lên xe, Diệp
Thụ Thần cố nói với ra với Chu Tiểu Viên: “Cô em làm ở khoa nào thế? Có phải
khoa Phụ sản không? Nếu là khoa Phụ sản thật thì chúng ta đúng là sẽ có cơ hội
gặp lại đấy!”
Chu Tiểu Viên bước theo Thang Hi Hàn vào trong nhà,
không khỏi tò mò hỏi: “Sao anh ta nói nếu tôi làm ở khoa Phụ sản thì có cơ hội
gặp lại nhau? Anh ta kết hôn rồi à? Có vợ rồi à? Tôi không nhận ra đấy, trẻ thế
mà đã làm bố rồi.”
Thang Hi Hàn bình tĩnh nói: “Đàn ông mà tới khoa Phụ
sản thì ngoài những người sắp làm bố ra, còn có cả những người không phải sắp
làm bố nữa!”
Câu nói vừa rồi Chu Tiểu Viên phải nhẩm đi nhẩm lại
vài lần mới vỡ lẽ, mặt ửng đỏ, nói: “Ồ, thì ra là vậy, đúng là chẳng ngờ được,
chẳng ngờ được.”
Khi hai người bước vào phòng khách, viện trưởng đại
nhân đã ngồi ở đó, Tiểu Viên cảm thấy nhẹ cả người, cuối cùng thì cô cũng cùng
anh ta trở về rồi, nếu không thì viện trưởng sẽ nghĩ thế nào đây?
Ông Thang thấy cháu mình dẫn Tiểu Viên về nhà thì mừng
ra mặt, hết bảo cô uống nước, uống trà lại bảo uống nước hoa quả ép. Tiểu Viên
ngồi kế bên viện trưởng, ngoan ngoãn, nhỏ nhẹ uống từng ngụm một.
Cho đến khi tất cả cùng ngồi vào bàn, Tiểu Viên nhìn một
bàn đầy những món sơn hào hải vị mà chỉ biết khóc thầm, bụng cô đã no căng với
nào là nước lọc, nước trà, nước hoa quả, một cái túi đầy nước.
Giữa bữa ăn, Tiểu Viên xin phép đi vệ sinh, khi trở
ra, đang định bổ sung cho cái bụng vừa được nhẹ bớt phần nào thì đã nghe thấy
ông Thang vui vẻ vẫy cô lại: “Tiểu Viên, ta biết cháu thích món miến tiết vịt
nên đã bảo cô giúp việc làm riêng một bát, cháu ăn thử xem!”
Tiểu Viên đỡ lấy bát miến đầy ụ mà cụ Thang nhiệt tình
đưa cho, thầm nghĩ đến bát miến tiết vịt sáng nay mới ăn, miệng nở một nụ cười
có chút méo mó: “Cháu cảm ơn ông ạ!”
Nói đến tình yêu của Tiểu Viên đối với món miến tiết
vịt, cũng có nguồn gốc của nó. Nếu hỏi trong những món dưới bốn tệ thì Tiểu
Viên thích ăn món gì nhất, cô ấy sẽ trả lời: “Miến tiết vịt.” Nhưng bây giờ thì
còn có vịt quay, sườn xào, sườn xốt, cá xốt…
Trong lúc Tiểu Viên im lặng nhìn các món ăn được đưa
lên, bỗng nhiên viện trưởng đại nhân vỗ vào bàn rồi nói: “Chu Tiểu Viên, tôi
nhớ ra rồi.”
Tiểu Viên xém chút nữa thì ngã ngửa, một bệnh viện lớn
như vậy, không biết bao nhiêu phòng khoa, bác sĩ, y tá, nhân viên… không dưới
nghìn người, Chu Tiểu Viên chào ông ấy một tiếng: “Chào viện trưởng ạ!”, cũng
chẳng mong ông ấy có thể nhận ra mình. Lại nghe thấy viện trưởng nói tiếp: “Có
một năm, đợt tết Trung thu, trong cuộc thi ăn bánh Trung thu, cháu đứng trong
top ba. À còn nữa, một lần tết Đoan ngọ, trong cuộc thi ăn bánh chưng, cháu ăn
hết sạch rồi mới rút lui đúng không?”
Chu Tiểu Viên tối sầm mặt mũi, có cảm giác như vừa bị
một quả tạ nặng năm trăm cân rơi vào mặt. Cô ngượng nghịu cười trừ, mặt đỏ
bừng, uống hết bát canh. Chợt nghe tiếng Thang Hi Hàn: “Thưa ông, thưa chú Lý,
bọn cháu ăn xong rồi ạ, cháu xin phép đưa Tiểu Viên về phòng nói chuyện một lúc
ạ.”
Tiểu Viên vội vàng đặt bát xuống, hùa theo: “Vâng,
cháu ăn xong rồi, ăn xong rồi ạ.”
“Ừm, từ nhỏ, tính tập thể của tôi đã rất tốt, khi mới
vào làm ở bệnh viện, được các đồng nghiệp động viên, vì thế tôi mới… mới tham
gia thi.” Chu Tiểu Viên suy nghĩ một lúc lâu, lời nói ra, nhưng vẫn cảm thấy
ngượng chín cả mặt, nên quyết định không nói thêm nữa, lẳng lặng bước theo sau
Thang Hi Hàn.
Bước vào phòng, hai người tới gần cửa sổ, anh cũng
chẳng nói tiếp chủ đề khi nãy, chỉ rút điện thoại ra hỏi: “Số bao nhiêu?”
Chu Tiểu Viên “a” một tiếng rồi hỏi: “Anh hỏi số điện
thoại của tôi à?”
Anh “ừ” một tiếng đơn giản.
“xxxxx…”
Anh nhanh chóng lưu lại, sau đó là tiếng chuông điện
thoại của Tiểu Viên vang lên, anh nói: “Số của tôi đấy, cô lưu vào đi.”
Tiểu Viên đáp “ờ” một tiếng, vẽ vẽ vài nét rồi bỗng
nhiên dừng lại, anh đứng sau cô, liếc qua chiếc điện thoại rồi nói: “Thang Hi
Hàn, tôi tên là Thang Hi Hàn, chữ Hi trong từ Vương Hi Chi[5'>, thêm
bộ “nhật” ở đằng trước, Hàn trong từ hàn lâm.”
[5'> Vương Hi Chi: Tự Dật Thiếu, hiệu Đạm
Trai, là nhà thư pháp nổi tiếng thời Đông Tấn của Trung Quốc.
Trong đầu Tiểu Viên đang nghĩ, đây là chữ gì không
biết, rắc rối quá vậy, bèn dựa vào chút ấn tượng với cái tên Vương Hi Chi, vẽ
đại một chữ, hy vọng điện thoại có thể nhận ra đúng chữ, nhưng cô không nhớ rõ
lắm các nét của nó, điện thoại cũng chịu rồi, trên