Thời Gian Hoa Nở

Thời Gian Hoa Nở

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322820

Bình chọn: 7.00/10/282 lượt.

i nhẹ nhàng: “Không đâu, trừ cái “đống đó” ra thì trong bụng cô ấy chẳng có

gì khác cả.”

Mãi đến khi tiếng đóng cửa xe vang lên, Chu Tiểu Viên

mới giật mình, theo phản xạ ngồi thẳng dậy, hai mắt vẫn nhắm tịt, ú ớ nói: “Chị

y tá trưởng à, em không ngủ quên đâu, em đang, em đang trên đường đi…”

Diệp Thụ Thần đứng bên cạnh Thang Hi Hàn, cười khúc

khích nhìn Tiểu Viên, hạ thấp giọng, nói: “Cô ấy nói gì thế? Đang trên đường đi

đâu, cậu hiểu gì không?”

Thang Hi Hàn thản nhiên đáp: “Đang trên đường tới lò

giết mổ gia súc.”

Hả? Diệp Thụ Thần chẳng hiểu gì cả.

Thang Hi Hàn hơi nhếch môi, nói: “Cô ấy bảo đang trên

đường đi ngủ tiếp.”

Chu Tiểu Viên gật gù ngồi dậy, ánh mắt vẫn còn lờ đờ

ngái ngủ.

Thang Hi Hàn vỗ vỗ vào cô: “Dậy thôi nào, Tiểu Chu.”

Khi Tiểu Viên tỉnh táo lại, nhìn thấy hai anh chàng

kim quy trước mắt, chỉ còn nước chui xuống đất vì xấu hổ.

Ngủ trên xe thì không có gì mất mặt, nhưng ngủ quên

trên xe của hai anh chàng kim quy đẹp trai như vậy thì mất mặt quá đi thôi,

huống hồ một trong số đó lại là người hôm nay cô đi gặp mặt nữa chứ. Cô từ từ

bước xuống xe, cúi thấp đầu, vuốt vuốt mái tóc, nhân cơ hội đó lau lau khóe

miệng, quả thực là nước miếng, ôi trời ơi…!!!

Tiểu Viên ấm ức lắm, đi gặp mặt đã bị cho leo cây tới

bốn mươi lăm phút, lúc đón được rồi, tên Thang Hi Hàn kia chẳng thèm nhìn cô

lấy một cái tử tế. Khó khăn lắm mới có lúc bốn mắt nhìn nhau, thì đôi lông mày

đẹp đẽ của anh ta lại giống như hai con sâu róm, nhíu chặt lại, dựng ngược lên.

Tiểu Viên có ngốc cỡ nào thì cũng hiểu được rằng, lần gặp mặt này, người ta

thật là thiệt thòi quá đi. Dựa theo kinh nghiệm lâu năm trong việc gặp mặt của

Tiểu Viên, lần gặp này cũng chẳng có kết quả gì rồi.

Nghĩ bụng vậy, Chu Tiểu Viên đưa tay đóng cửa xe, mắt

chớp chớp nhìn Thang Hi Hàn, dùng ánh mắt đáng thương nhất có thể, nói: “Này

anh, nếu anh đã không thích tôi, thì tôi có thích anh cũng chẳng có tác dụng

gì, vậy hãy để tôi đi được không? Tôi muốn về nhà ngủ bù, tôi buồn ngủ quá!”

Hai hàng lông mày Thang Hi Hàn hơi nhếch lên, nhìn

Tiểu Viên với một ánh mắt điềm nhiên: “Tôi thì chẳng sao, nhưng viện trưởng của

cô cũng ở trong đó. Là viện trưởng, chứ không phải y tá trưởng đâu nhé, cô suy

nghĩ kỹ đi.”

Một bác trưởng chức còn to hơn cả y tá trưởng của cô

gấp mấy lần – Viện trưởng. Haizz…

Thiên thần gẫy cánh Tiểu Viên tuyệt vọng nhìn lên

trời, nước mắt chảy ròng ròng. Một y tá mới vào nghề như cô, sao có thể đắc tội

với cấp trên chứ?

Chu Tiểu Viên chỉ còn cách ngoan ngoãn đi theo sau họ,

Diệp Thụ Thần còn đang đứng nghe điện thoại, cô và Thang Hi Hàn đứng bên cạnh

chờ.

Trong lòng Tiểu Viên cũng cảm thấy vô cùng thiệt thòi,

nhìn Thang Hi Hàn với vẻ tò mò. Anh tựa nhẹ vào hàng rào gỗ, thư thái, nhã

nhặn, ôn tồn, vui vẻ, khóe miệng khẽ nở một nụ cười.

Trong một giây phút, Tiểu Viên chợt cảm thấy như có gì

đó vừa rơi tọt xuống bụng mình.

Tất nhiên lúc đó cô không hề biết rằng đó là tiếng sét

ái tình, và cũng không thể nghĩ đến một việc bất ngờ sau này.

Lý do của cảm giác khi ấy, theo như Tiểu Viên hiểu thì

hóa ra khi Thang Hi Hàn không chau mày cũng có thể đẹp trai ghê gớm đến vậy.

Hóa ra, một tên con trai cũng có thể đẹp đến mức ấy, thật là đẹp trai chết mất!

Ông trời thật không công bằng! Đúng thế, thật là không công bằng, nếu công bằng

thì, giá mà đôi mắt ấy, cái miệng ấy, cái mũi ấy, cái mí mắt ấy… thuộc về Chu

Tiểu Viên…

Khi cô ngẩn người nhìn Thang Hi Hàn không chớp mắt,

trên mặt biểu lộ vô số cảm xúc, Thang Hi Hàn cũng chợt thấy tai mình nóng bừng,

liếc mắt về phía đó, quả nhiên, thấy cô đang nhìn anh như thể nước miếng sắp

rớt ra đến nơi, giống hệt như ông anh miêu tả ánh mắt cô khi nhìn thấy miến

tiết vịt vậy.

Anh bỗng thấy trong người nóng ran, lúc đầu là tai,

sau đó cả khuôn mặt đều đỏ ửng lên. Không khí lạnh giá, hơi thở cũng trở nên

gấp gáp hơn, một làn hơi mờ ảo như bao quanh lấy cả thân người, một thứ cảm

giác rất kỳ lạ cũng theo đó từ từ trào dâng, tươi mới như mùa xuân. Diệp Thụ

Thần bỏ điện thoại xuống, nhìn thấy khung cảnh lạ thường này, không thể không

giật mình, cảm giác lúc ấy không phải là hoa nở trong đêm nữa, mà là… BING! Đây

phải gọi là mặt trời mọc đằng tây!

Anh ta tủm tỉm cười, bước tới nói: “Hey, người anh em,

tớ có chút việc gấp phải xử lý ngay nên về trước đây, hôm khác đến thăm ông

sau, cậu nói với ông giúp nhé! À! Đúng rồi…” Anh ta quay sang nhìn Tiểu Viên,

nở một nụ cười đầy hàm ý, nói: “Anh vẫn chưa có số điện thoại của Tiểu Trư Trư,

lần sau muốn gặp em thì làm thế nào?”

Chu Tiểu Viên đứng như phỗng, ấp úng “a” một tiếng,

sau đó chẳng nói được gì nữa. Người hẹn xem mặt với cô còn chưa hỏi số điện

thoại của cô, sao người đi cùng đã hỏi trước thế này? Chu Tiểu Viên không phải

là người có chỉ số IQ cao, tuy rằng kinh nghiệm tiểu thuyết ngôn tình của cô

rất “uyên bác”, nhưng lúc này, cô cũng không đến nỗi lầm tưởng Diệp Thụ Thần có

cảm tình với cô, rằng một câu chuyện cổ tích về Cô bé lọ lem hiện đại sẽ diễn

ra. Sau phút dừng hình, cuối cùng cô cũng


The Soda Pop