Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Thời Gian Hoa Nở

Thời Gian Hoa Nở

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323760

Bình chọn: 8.00/10/376 lượt.

n, liền nhảy tưng tưng ngoài ban công.

Anh vừa mở cửa ban công, ngay lập tức cô lao vào bên

trong rũ rũ người, nói: “Lạnh quá đi mất, ướt hết cả rồi. Hu hu, không phải em

cố ý đâu.”

Thang Hi Hàn nhìn cô, chẳng biết phải nói gì, sao cô

có thể khiến mọi việc đến mức này cơ chứ? Lớn như vậy rồi mà chẳng khác nào một

đứa trẻ, khiến anh cả ngày phải lo lắng. Anh vào phòng tắm lấy một chiếc khăn

bông lau đầu và lau mặt giúp cô, trong ánh mắt có chút xót xa, nhưng giọng nói

vẫn cứng rắn: “Ừ, anh biết là em không cố ý, chắc chắn là em không cố ý ngốc

thế này rồi.”

Ai đó cảm thấy mình thật là ngốc, giọng lí nhí, nũng

nịu nói: “Anh đừng trách em mà, em cũng đáng thương lắm chứ! Mà sao anh cũng

ướt cả rồi thế này, không mang ô à?”

Quần áo dính chặt vào người, bất giác, cô nhảy tưng

tưng đến trước mặt anh, nhìn anh chằm chằm.

Đôi mắt long lanh như chứa đầy nước, ánh lên sáng

ngời, chóp mũi lạnh cóng đỏ ửng lên, phập phồng trước mắt anh. Bộ quần áo mỏng

manh đã ướt hết cả, ôm sát lấy cơ thể cô. Cô cứ nhảy tưng tưng như vậy, những

thứ khác cũng giống như chiếc mũi kia, lúc lắc lúc lắc trước mắt anh một cách

nghịch ngợm.

Họng anh bỏng rát, nuốt nước bọt, cuối cùng cũng hắng

giọng nói: “Anh không sao, lúc về đến đây thì cửa vào có sự cố, xe không vào

được, anh đi bộ về.”

Tiểu Viện vô cùng rầu rĩ. Cô lại gây phiền hà cho anh

rồi, khiến anh ướt sạch cả người, có khi lại còn bị cảm ấy chứ, nếu không, sao

người anh lại nóng thế này, họng cũng khò khè nữa... chắc chắn là có vấn đề

rồi.

Cô vội vã đẩy anh vào phòng tắm: “Mau mau, anh đi tắm

nước ấm đi cho bớt lạnh. Đừng mặc bộ đồ ướt này nữa.”

Thang Hi Hàn nhìn cô, có chút lo lắng, nói: “Anh không

sao, thật mà, em tắm trước đi.”

Tiểu Viện làm bộ tức giận nói với anh: “Sức khỏe em

tốt hơn anh, nên đương nhiên là anh tắm trước rồi. Không nói thêm nữa, anh xem,

mặt anh đỏ hết rồi đây này, rõ ràng là bị cảm rồi.”

Cô dùng đôi tay nhỏ mềm mại đặt lên cổ, lên trán anh

đo thử. Những sợi tóc ướt dính trên má cô, ngọn tóc còn đọng lại vài giọt nước

li ti. Chỉ hơi cử động, những giọt nước ấy liền men theo làn da trắng trẻo, nõn

nà lăn xuống đôi bờ môi cô. Cô như chẳng để ý gì, chỉ mím mím môi cho tan đi.

Nhưng chính hành động vô thức ấy đã khiến anh cảm thấy

cơ thể mình như nóng ran lên. Một cảm giác đau nhói không thể dùng lời để diễn

tả như đang từ từ gặm nhấm da thịt anh. Anh quay người bước vào phòng tắm, đóng

cửa lại. Thôi được rồi, còn tiếp tục thảo luận ướt hay không ướt với cô nữa,

chi bằng giết anh đi còn hơn, cứ nghe theo lời cô, tắm vậy.

Nhưng... anh lại mở cửa một lần nữa, Tiểu Viên vội vã

hỏi: “Lại sao thế?”

Anh hạ thấp giọng, đỏ mặt nói: “Anh đã lấy quần áo

đâu, tắm sao được?”

Tiểu Viên nhanh nhảu nói: “Không phải vội, để em đi

lấy cho. Anh cứ tắm luôn đi, đừng mặc bộ quần áo ướt này nữa.”

Anh ngoan ngoãn trở vào, lúc này tốt nhất là không nên

tranh luận với cô làm gì cho an toàn.

Tiểu Viên cũng trở về phòng thay một bộ quần áo khác.

Tới lúc cô sang căn nhà Thang Hi Hàn đang ở để lấy quần áo giúp anh mới chợt

kêu lên thê thảm: “Chết rồi, làm sao giờ?” Cô trở về phòng khách, nhìn đống

quần áo nam đang bay phấp phới như cờ Liên hợp quốc ngoài ban công kia (bao gồm

cả nội y), có cảm giác đại nạn sắp giáng xuống đầu, cô chỉ muốn bay đi cho

xong.

“Viên Viên, em đưa quần áo vào cho anh được không?”

Anh bắt đầu gọi với ra.

Tiểu Viên đầu óc rần rần, “ừ” một tiếng, đưa quần áo

vào bên trong.

Nhưng một lúc sau...

“Viên Viên, quần trong của anh đâu? Lấy giúp anh với,

em quên rồi.”

Ý, anh không mặc không được sao? Dù sao thì em cũng

đâu có nhìn thấy! Nhưng mà những lời này nói ra có được không? Tiểu Viên thấp

giọng nói nhỏ: “Gì nhỉ? Thang Hi Hàn... hay là... anh mặc lại chiếc quần hôm

nay được không, hi hi,..., chắc cũng không bẩn lắm đâu nhỉ?”

Thang Hi Hàn ngẩn người trong phòng tắm. Nghe những

lời này, ý cô như muốn nói anh không cần phải mặc đâu, mặt lại càng đỏ hơn,

nghĩ bụng, em đang làm cái trò gì thế hả Chu Tiểu Viên? Giọng nói bất giác có

chút bực bội: “Em nói gì cơ?”

Tiểu Viên nghĩ bụng, chẳng lẽ không mặc lại được thật

à? Lẽ nào thực sự rất bẩn sao? Cô cẩn trọng nói: “Nếu một mặt không mặc lại

được, hay là anh lộn lại mặt kia đi?”

“Chu Tiểu Viên!” Thang Hi Hàn

phát hỏa. “Em đang làm cái trò gì thế hả?”

Tiểu Viên nghe thấy tiếng anh, tim đập thình thịch,

không biết nói gì nữa, đành nói thật: “Ờ, ừm, em không cẩn thận nên đem giặt

hết quần áo của anh rồi. Vì phơi quần áo nên mới bị khóa ở ngoài như vậy”

“Sao em ngốc thế! Thế mà em còn bảo anh đi tắm, lại

còn bảo đi lấy quần áo giúp anh!” Giọng nói phía bên kia cánh cửa có vẻ rất vô

vọng.

Giọng Tiểu Viên như sắp khóc, nói: “Không phải em cố

tình mà, em cũng vừa mới nhớ ra thôi! Anh mặc lại cái cũ một lần là được mà?”

“Anh vứt vào trong bồn nên ướt hết rồi, không mặc được

nữa.” Anh nghiến răng nói từng từ, từng từ một.

Làm sao bây giờ? Mặc của em? Hay là không mặc? Hai

phương án này, Tiểu Viên cảm thấy đều khả thi, nhưng tại sao lại không nói ra?