
ẳng thèm để ý đến cậu rồi.
Chẳng biết cô em Trư muội muội sao lại mê cậu được?”
Thang Hi Hàn bình tĩnh nói: “Ai bảo với cậu bọn tớ
thành một đôi?”
Diệp Thụ Thần như đột ngột bị nhét một cái bánh bao
vào miệng, chẳng nói năng gì nữa, nghĩ bụng, không biết hôm nay là anh đen đủi
hay tí nữa Tiểu Trư muội muội sẽ đen đủi đây!
Chưa đến hai giờ Tiểu Viên đã ra khỏi nhà. Ưu điểm lớn
nhất của cô gái này là đúng giờ, trước nay không biết “cao su”. Quán cà phê Di
Di cạnh bệnh viện cô làm chỉ mất năm phút đi bộ là tới, nhưng cô vẫn dự tính
trước tất cả những tình huống xấu nhất có thể xảy ra, đi sớm tận nửa tiếng. Hẹn
gặp mặt với Chu Tiểu Viên, những anh chàng với những lý do kinh điển như tắc
đường hay đường bị chặn chỉ có nước tắt điện.
Thế nhưng Tiểu Viên ra khỏi nhà, đi lòng vòng quanh
khu đó hai mươi phút cô mới chợt nhận ra, quả nhiên có tình huống bất ngờ thật.
Sạp báo gần đó đã bán hết sạch cuốn Phương Nam cuối
tuần rồi, có nghĩa là ám hiệu gặp mặt của cô cũng sẽ không
mua được!
Tiểu Viên vừa lượn lờ quanh sạp báo, vừa trách móc mẹ
mình, bởi vì mẹ và bố Tiểu Viên gặp và yêu nhau cũng nhờ ám hiệu khi gặp mặt
lần đầu, nên mỗi lần mẹ cô giới thiệu ai đó thì chắc chắn phải có ám hiệu, còn
số điện thoại thì không cần. Mẹ cô còn quả quyết, cách thức gặp mặt độc đáo này
nhất định sẽ cho một kết quả bất ngờ! Tiểu Viên hết lần này đến lần khác không
muốn, nhưng mẹ cô vẫn cứ nhất quyết không chịu đổi.
Liếc nhìn đồng hồ, sắp hai rưỡi rồi mà Tiểu Viên vẫn
chưa mua được cuốn Phương Nam cuối tuần, sao
hôm nay lại bán chạy thế cơ chứ? Bụng bảo dạ, đành chịu vậy, cứ đến thẳng đó
thôi, chẳng phải người đó sẽ cầm cuốn Tân dân nhật
báo sao, chắc sẽ nhận ra được. Khi gần đến quán Di Di,
bỗng gặp đám y tá cùng khoa với cô đang cười cười nói nói, nhìn thấy cô đi đến
liền gọi lại chào hỏi: “Tiểu Viên, đi dạo đấy à?”
Tiểu Viên “ừ” một tiếng lấy lệ, bỗng nhiên nhìn thấy
trong đám bọn họ có một người đang cầm cuốn Phương Nam cuối
tuần, cả bọn vừa đi vừa đọc, lập tức Tiểu Viên nói: “Phương
Nam cuối tuần phải không? Cho tớ mượn
đi.”
Phương Phương chu môi nói: “Tiểu Viên à, mục Giải trí
của số này có bảng xếp hạng Những doanh nhân nổi tiếng, còn có cả ảnh đi kèm
nữa, để mở rộng tầm mắt, gần như tất cả các chị em chưa chồng đều mỗi người một
cuốn, mấy sạp báo bán hết sạch rồi, chúng tớ phải xem chung đây này, giờ đang
đi tìm chỗ để phô tô đây!”
Tiểu Viên nghĩ bụng, hóa ra là thế, bảo sao tờ báo này
lại bán chạy thế cơ chứ? Tiểu Viên vẫy vẫy tay, nói: “Phần đó các cậu cứ giữ
lấy, xé đại cho tớ một trang cũng được.”
Tiểu Viên cầm một trang trong mục Tài chính rồi bước
đi, Phương Phương còn nói với theo: “Tiểu Viên, có cần bọn tớ phô tô luôn cho
một bản cái bảng xếp hạng kia không?”
“Có, có.” Tiểu Viên trả lời.
Tiểu Viên đến quán Di Di thì vừa đúng hai rưỡi, đi qua
mấy hàng ghế đã nhìn thấy phía xa xa có một người quay lưng lại phía cô, trên
bàn đặt cuốnTân dân nhật báo, nhìn
từ phía sau có vẻ rất đẹp trai, chắc là anh ta rồi. Tiểu Viên bước tới, để
chuyên trang Tài chính của cuốn Phương Nam cuối tuần bên cạnh
cuốn Tân dân nhật báo, rồi
nói: “Thiên vương cái địa hổ.”
Anh chàng đang ngồi ngước lên nhìn, cười với cô, đáp
lại: “Bảo tháp trấn hà yêu.”
Nào là đẹp trai, nào là phong độ, nào là tri thức, nào
là khí chất… xin thứ lỗi cho vốn từ vựng có hạn của Tiểu Viên, nhìn người con
trai vừa nở nụ cười chết người với cô, đầu óc cô mụ mị hết cả… Trời ơi! Tôi ơi
là tôi! Đây là số gì không biết, vừa mới vuột mất “Dương Quá” xong đã có ngay
một “Dương Tiêu” thế này?
Nụ cười của chàng “Dương Tiêu” làm cho một cô nàng đã
đọc không sót cuốn tiểu thuyết ngôn tình nào là Tiểu Viên cuối cùng cũng cảm
nhận được ý nghĩa của câu nói “lần đầu gặp gỡ, anh cười với em, tựa như những
bông hoa đào đang hé nở, và anh ở trong đó.”
Trong lúc Tiểu Viên còn đang ngẩn ngơ nhìn, người ta
đã mở lời trước: “Cách nhận diện của chúng ta đúng là rất đặc biệt, em là Chu
Tiểu Viên phải không? Anh là Tiếu Dương. Em ngồi đi.”
Tiểu Viên ngồi xuống, người vẫn đang lâng lâng, đáp:
“Dạ, hi hi, chào… chào anh, Dương Tiêu.”
Tiếu Dương càng cười lớn: “Không phải Dương Tiêu, mà
là Tiếu Dương. Tiếu trong từ tiếu tượng, Dương trong từ ánh dương.”
Tiểu Viên ngượng ngùng, cười trừ, nói: “Tiếu Dương,
Tiếu Dương, tên hay quá ạ, đơn giản, dễ nhớ.” Không biết vì sao, Tiểu Viên bỗng
nhớ đến một cái tên phức tạp khiến cô toát mồ hôi, trong lòng “trù ẻo” Thang Hi
Hàn, đấy anh xem, tên của người ta mới thâm thúy làm sao!
“Tiểu Viên, anh có thể gọi em như vậy được không? Tên
em cũng rất dễ nhớ, còn rất dễ thương nữa.”
Tiểu Viên nghe xong câu nói ấy, càng ngày càng có cảm
tình với anh ta. Đây là lần đầu tiên một người con trai khen tên của cô, quả là
có ý nghĩa mang tính lịch sử đây. Thế là Tiểu Viên bắt đầu kể cho Tiếu Dương
nghe chuyện về cái tên đã khiến cô đau đầu khổ sở mà biết bao năm nay cô đã đấu
tranh với bố để được đổi này.
Tiểu Viên say sưa kể, Tiếu Dươn