
không buông tay. Đông Hiểu Hi
sợ con bị cắt da, đem chỗ bị hư dùng băng keo băng lại, có vẻ tả tơi.
Cho tới bây giờ trong lòng cô chưa từng hận Lam Thành như vậy, cho dù
hiểu lầm cũng nên cho cô một cơ hội giải thích đi, cho dù không chịu tha thứ cho cô, cũng nên hỏi con một chút.
Không biết qua bao lâu, có người nhẹ gõ cửa, cô vội vàng khập khiễng chạy tới, ngoài cửa là bóng dáng của Hạng Hàn.
Mở ra cửa phòng, Hạng Hàn đầu đầy mồ hôi đưa qua một cái túi, giải
thích nói “Chân của cô dùng rượu thuốc xoa rất có tác dụng, nhưng điện
thoại của cô vẫn bận, tôi đành tự mình đem tới . . . . “
“Vào đi.” Đông Hiểu Hi nhận thuốc trong tay Hạng Hàn khập khiễng đi phía trước.
Phòng không có sáng đèn, chỉ có ánh trăng thản nhiên phân tán chiếu
vào. Hai người một trước một sau tiến vào phòng khách, Hạng Hàn đi tới
ngồi xổm xuống muốn xem xét chân bị thương của cô một chút, lại bị cô cự tuyệt. Chính cô cũng không biết vì sao muộn vậy rồi còn cho anh vào
phòng, có thể là bên cạnh có người cô mới tạm thời không thể suy nghĩ,
không thể hận. Hai người không nói gì, Đông Hiểu Hi cũng không cần có
người nói chuyện với cô, cô chỉ im lặng đem rượu thuốc đỗ vào tay, hai
tay chà sát, sau đó dựa vào ánh sáng của ánh trăng xoa lên trên vết
thương, một cơn đau đớn lan ra toàn thân, tim cũng đau đớn theo, từng
giọt từng giọt nước mắt không tiếng động rớt xuống chân, đây là lần đầu
tiên cô ở trước mặt một người đàn ông, ủy khuất rơi lệ.
Hạng Hàn vài lần muốn tiến đến an ủi cô, cuối cùng lại sợ dọa đến cô. Đến khi nhìn cô xoa thuốc xong, anh mới chậm rãi nói “Như vậy không
được, ngày mai phải tới bệnh viện xem, tôi tới đón cô được không?”
Đông Hiểu Hi gật gật đầu. Lần đầu tiên cô nhận giúp đỡ của người đàn
ông khác ngoài Lam Thành, cũng không phải vì cảm động anh muộn như vậy
còn tới đưa thuốc, lại càng không muốn dựa vào một người đàn ông, mà là
cô hận Lam Thành. Nếu anh bởi vì Hạng Hàn mà ghen, cô cũng muốn hung
hăng tổn thương anh một lần, cho dù bọn họ trước kia từng có oán hận,
nhưng cô cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới hai chữ trả thù, nhưng lúc
này đây cô muốn hung hăng trả thù anh, bởi vì lần này Lam Thành thương
tổn không phải cô mà là con trai của cô, bảo bối quý giá nhất trong lòng cô.
Lam Thành một hơi chạy xe tới ngoại ô, trời cũng đã tối đen. Có lẽ là ghen tuông làm mất lý trí, lúc đó anh nên hỏi rõ ràng mới đúng. Sau khi nghĩ kỹ, anh quay đầu xe, dọc theo đường đi lý trí dần dần trở về đầu
óc vốn trí tuệ. Đến nội thành, anh mới phát hiện di động đã hết pin,
không kịp thay pin mới, anh liền quay xe tới nhà của hai mẹ con, cũng là ngôi nhà duy nhất của anh.
Vừa mới đi vào đường nhỏ quen thuộc, ngay tại dưới cây đèn đường anh
hay dừng xe, chiếc X5 màu trắng xuất hiện ở trước mặt mình. Anh dừng xe
lại, nhìn không chớp mắt xác nhận biển số xe một lần nửa, không có nhìn
lầm. Anh nhìn lên trên lầu, cửa sổ nhà mình một mảnh tối đen, hiện tại
đã hơn 12 giờ khuya, nên ngủ đả ngủ, không nên ngủ …. chỉ sợ cũng đã ngủ …
Anh tuyệt vọng cười với bầu trời đêm, thong thả khởi động xe, đem hết thảy phiền muộn bỏ sau đầu. Bó hoa hồng màu hồng nhạt vẫn yên lặng nằm
trên ghế ngồi phía sau, thoang thoảng tỏa ra hương thơm.
Anh một lần lại một lần nói với chính mình, không thể buông tha, bởi
vì trong lòng còn yêu. Anh đã không còn là Lam Thành kiêu ngạo năm năm
trước, anh là một người đàn ông bình thường, một người cha bình thường.
Lúc này anh rời đi, là sợ buổi sáng hôm sau nhìn thấy người đàn ông đó
còn buồn ngủ theo cửa đi ra, vô luận như thế nào anh đều sẽ làm như mọi
chuyện đều không có phát sinh. Ngày mai anh sẽ lại tới đây trong nụ
cười, chỉ cần ba người một nhà bọn họ có thể ở cùng nhau, mọi việc rồi
sẽ tốt lên, tất cả rồi sẽ như vậy.
Sáng sớm Hạng Hàn liền chạy tới nhà Đông Hiểu Hi, nhưng mà Trần Thanh Hoa so với anh còn đến sớm hơn. Nghe được tin cháu ngoại bị thương bà
một khắc cũng không dám chậm trễ, chính là cũng không biết rõ ràng tình
trạng trước đó, bà không dám kinh động bạn già Đông Vạn Lương, dù sao
đàn ông có đôi khi hành động rất nóng nảy, dễ dàng đem chuyện bé xé ra
to. Lúc nhìn thấy được Hạng Hàn, trong lòng bà đã muốn hiểu hơn phân
nửa, gương mặt không có biểu cảm gì cũng có thể hấp dẫn cả nam lẫn nữ,
khó trách Lam Thành lại ghen, chuyện của người trẻ tuổi bà không muốn
hỏi nhiều đến, tránh tạo áp lực cho con gái, bà chỉ cần để ý xem trọng
đến cháu ngoại bảo bối là tốt rồi.
Lúc đi thang xuống lầu, Hạng Hàn vài lần muốn giúp đỡ Đông Hiểu Hi
nhưng đều bị cô cự tuyệt. Có lẽ cũng là bị cô cự tuyệt nhiều thành thói
quen, Hạng Hàn cũng không để ý, từ ngày đầu tiên đi làm chỉ biết cô là
một cô gái quật cường, nhưng giờ biết thêm được cô cũng là một cô gái
kiên cường.
Hai người một trước một sau đi ra tới cửa lớn, rồi đứng lại cùng một lúc.
Thì ra cách đó không xa, Lam Thành hai tay nắm túi hành lý, nghiêm
túc bình tĩnh hướng bọn họ bên này đi tới. Đồ tây màu xanh đậm cắt may
vừa người, áo sơ mi màu trắng, làm người ta hoa mắt chóng mặt, kể cả đàn ông như Hạng