
đầu, lớn tiếng nói với hắn: “Cô ta không đáng! Một người con gái không
nhìn thấy sự nỗ lực của anh, không đáng để anh giữ lại.” Ivan kinh ngạc quay
sang, anh như người trong mơ mới tỉnh, mờ mịt nhìn cô.
“Người không hiểu tình yêu là cô ấy, không phải anh!”
Anh nở nụ cười ngoài ý muốn, nụ cười nhẹ nhàng tiêu sái giống
như tất cả vừa rồi chỉ là nhất thời. “Vì sao?”
Vì sao? Cô cũng không biết vì sao, có lẽ là do thấy anh
ngóng nhìn lần cuối cùng, có lẽ là do một câu “Vì sao không thể cho anh một cơ
hội” của anh. Anh không muốn gì nhiều, chỉ là một cơ hội thôi! Cô đã cảm động,
cô nhìn ra được anh là một người đàn ông yêu chân thành và tha thiết.
“Nếu cô ta hiểu được cái gì là yêu, nhất định sẽ xoay người
nói với anh một câu: Xin lỗi anh, không yêu anh, là tiếc nuối lớn nhất của em!”
Đầu óc cô rối loạn không kịp suy nghĩ đột ngột phát ra một câu: “Nếu tôi là cô ấy,
tôi nhất định sẽ nói như vậy!”
“A?” Ivan xoay người đối mặt cô, vừa nhìn vừa cười. “Cám ơn
cô khen tặng! Nhưng tôi không hy vọng có một ngày cô nói với tôi như vậy.”
“Tôi càng không hi vọng!!!” Cô sau khi nói xong, mới phát hiện
câu nói này còn có ý nghĩa khác, hơn nữa càng nghe càng thấy nhiều nghĩa. Cô
xoa xoa hai má phiếm hồng, ngồi thẳng, mắt nhìn xuống lỗ mũi, giữ vững nguyên tắc
trầm mặc. Đến khi Ivan ngồi vào trong xe, áy náy nói. “Thật xin lỗi, tôi đã muộn
năm mươi phút.”
“Không sao.”
“Cô muốn đi đâu?”
“Tùy anh đâu cũng được.”
Anh khởi động xe, hướng đến đường cái. “Bờ biển thì sao?”.
Vừa mới bị người âu yếm vứt bỏ không đến một phút đồng hồ, lập
tức mang theo một người con gái khác đi bờ biển? Đây là tư duy lôgic gì?
Cô thật hoài nghi Ivan đau lòng đến tột cùng là thật hay giả,
lại thấy anh vượt một cái đèn đỏ cũng không hay, cô hoàn toàn hết chỗ nói.
Cài dây an toàn vào, Tiểu Úc quyết định hy sinh một lần,
cùng anh đến bờ biển giải sầu. Không có ý gì khác, chỉ là xuất phát từ lo lắng
cho an toàn của thân thể người khác.
Mui xe thể thao mở ra trên đường cao tốc, gió thổi mạnh làm
rối tóc Ivan, thổi lên tay áo sơ mi mỏng màu vàng nhạt của anh, lộ ra cánh tay
đeo một cái đồng hồ Rolex nạm kim cương, kiểu dáng mạnh mẽ.
Nhìn Ivan, Tiểu Úc bất chợt nhớ tới lần đầu tiên bọn họ gặp
nhau trong bữa tiệc sinh nhật một người bạn. Ngày đó, Tiểu Úc vừa vào khách sạn
liền để ý đến Ivan, không hề nghi ngờ, diện mạo của anh rất dễ dàng hấp dẫn phụ
nữ chú ý, bất quá trên người anh là quần áo PlayBoy làm cho anh nhìn qua có điểm
giống ăn chơi trác táng — mà cô lại ghét nhất loại này. Hơn nữa, cô không thích
ánh mắt anh, ánh mắt hẹp dài nheo lại đến khi không thể xuyên thấu.
Khi bọn họ được bạn bè giới thiệu, Ivan nghe được tên cô liền
do dự, sau đó mỉm cười ý nhị, chủ động vươn tay: “Tôi tên Ivan.”
Sau đó, anh cùng với cô nói chuyện đơn giản với nhau vài
câu, hỏi cô “Còn đi học sao? Bình thường thích làm cái gì?” Hàn huyên vô nghĩa,
cô cũng không có hứng thú, chỉ qua loa vài câu. Ivan chắc cảm giác được sự hờ hững
nên tự thức thời không hỏi phương thức liên lạc với cô.
Tiểu Úc vẫn nghĩ hai người sẽ không còn gặp lại nữa, không
nghĩ tới lần này ngẫu nhiên lại gặp gỡ bất ngờ. Ngược lạ, làm cô có dịp nhìn kỹ
người đàn ông trước mặt lần nữa. Miệng anh hơi hơi cong lên, cho dù lúc không
cười cũng như là đang cười, khi cười rộ lên, ý cười bên môi như mang theo một ý
nghĩ xấu không thể nhìn ra, ánh mắt nửa mờ ám lại lộ ra chút gian gian. Loại cảm
giác này có điểm giống Sở Lưu Hương dưới ngòi bút Cổ Long, trong ôn nhu mang
theo chút hư hỏng làm cho người ta nghiến răng…
Tiểu Úc đang hết sức chăm chú thưởng thức, Ivan đột ngột dừng
ngay bên đường, cũng may cô có chuẩn bị trước, đã thắt dây an toàn, nếu không
đã sớm hôn lên tấm kính chắn gió trước mặt. Lấy lại tinh thần, ngồi ổn, Tiểu Úc
mới nhìn thấy một người siêu cấp dễ nhìn đứng bên đường, dáng người cương nghị,
hơi thở lạnh lùng, toàn thân toát lên vị bá đạo của đàn ông .
Đứng bên cạnh anh ta còn có một cô gái, tóc xoăn rối nhẹ lay
động trong gió, hai má phớt hồng, môi mềm mại…Một chút quyến rũ kia…. Mặc dù
không có dáng người ma quỷ hay mông lung trong ánh mắt, vẫn làm cho người ta mê
mẫn.
Cô gặp qua rất nhiều cô gái làm cho người ta khâm phục,
nhưng chưa từng gặp qua một người cực phẩm như thế. Cô ấy mang đến cảm giác
không thể không ngưỡng mộ- đó là lời khen ngợi chân thành của Tiểu Úc.
“Lần đầu tiên cậu đến muộn.” Người lạnh lùng, dễ nhìn kia
đem một cái túi hồ sơ để ra ghế sau, ánh mắt sâu thẳm đảo qua mặt Tiểu Úc, lại
nhìn về phía Ivan, tùy ý hỏi: “Chưa thấy qua, mới quen à?”
“Trên đường nhặt được.”
Tiểu Úc đối với hình dung của anh rất không hài lòng, bất
quá cho anh chút mặt mũi, cô chỉ hung hăng đá anh một cước.
“Cô ấy là Quan Tiểu Úc” Anh cắn răng nhìn về phía cô, giới
thiệu với cô: “Bạn tôi Lâm Quân Dật, đây là bà xã của cậu ta.”
“Xin chào!” Vì không muốn Ivan ăn nói lung tung, Tiểu Úc
đành tự giới thiệu trước: “Tôi với Ivan trước kia đã quen biết, vừa rồi ba mẹ
tôi buộc tôi đi xem mặt, thật vất vả mới tìm được cơ hội trốn th