
g nghĩ là hiểu lầm.”
Ivan khẽ cắn môi, không có phản bác. Lâm Quân Dật không hiểu
làm sao chuyển chủ đề: “Y Phàm… Có chuyện này tớ muốn hỏi cậu.”
“Chuyện gì?”
“Năm năm trước Băng Vũ gọi điện cho Nhĩ Tích, chuyện này cậu
biết không?”
Ivan nhìn Lâm Quân Dật, mờ mịt lắc đầu.
“Năm năm trước cô ấy nói với Băng Vũ, cô ấy là vị hôn thê của
tớ, khuyên Băng Vũ rời đi, đừng làm cho tớ khó xử!. Vài ngày trước, tớ đã nói
rõ ràng tất cả với Nhĩ Tích, nói rõ ràng lựa chọn của tớ …. Nhĩ Tích vẫn lừa
Băng Vũ nói tớ sẽ không cưới cô ấy, khuyên cô ấy rời xa tớ…”. Nghe chuyện thật
như thế, Ivan cảm giác chính mình giống như bị sóng biển nhấn chìm, ngày đêm đảo
lộn, trời đất rung chuyển. Mặt anh không chút thay đổi nhìn ánh trời chiều ở
xa, đôi mắt phản chiếu màu sắc của những đám mây hồng.
Làm thế nào anh có thể nghĩ đến, Lâm Nhĩ Tích nhìn qua hiền
lành, tốt bụng lại dám tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà phải làm như vậy!
Lâm Quân Dật nói tiếp: “Cậu cho rằng Nhĩ Tích rất hoàn mỹ
sao? Cậu cho rằng cô ấy thật sự chấp nhất tình yêu của tớ sao? Tớ cảm thấy cô ấy
cho tới bây giờ không có yêu tớ, dù cho có yêu một chút, cũng không cần phải
làm như vậy!”.
“Cô ấy không thương cậu sao lại chờ nhiều năm như vậy?”
“Cô ấy chỉ là muốn gả cho một người nghiêm túc trong chuyện
tình cảm”.
Kỳ thật cô ấy nói với tớ không ít lần, cậu rất biết cách làm
cho phụ nữ vui vẻ, biết lãng mạn, lại thú vị, nếu cậu có thể một lòng một dạ,
tuyệt đối là người mà mọi phụ nữ tha thiết ước mơ!”
“Vậy sao!”
“Tình yêu của cậu với Nhĩ Tích, không phải không có cơ hội.
Anh yêu cô?! Đây quả thực là một sự châm chọc rất lớn. Âu
Dương Y Phàm chua xót cười cười.
Anh tự xưng là đọc được ý nghĩ tất cả mọi người, tự xưng là
không có người phụ nào anh nhìn không thấu, lại hoá ra năm năm chưa nhìn thấu
lòng một người…Anh đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên tay. Yêu, không thể thu hồi.
Nhưng những hành động tùy tiện cô đã làm, anh không có cách
nào tha thứ được…
Đêm đã về khuya, Tiểu Úc được Ivan đưa về trường, cô nghĩ lần
này Ivan sẽ xin phương thức liên lạc với cô, bởi vì hôm nay bọn họ thực sự rất
vui vẻ.
Cô đẩy Ivan ngã xuống biển, nhìn anh bị nước biển làm quần
áo ướt sũng thì sảng khoái cười nhạo. Bọn họ chân trần rượt nhau trên bãi biển,
cùng cười vui, mở ra hai tay đón gió biển; bọn họ ngồi ở bờ biển uống bia, anh
ta còn giúp lau đi bia chảy xuống khoé miệng, cô giúp anh gạt ra những hạt cát
dính trên tóc
Bọn họ nằm trên bờ cát đếm sao, anh nói từ tình yêu của
Pushkin*, đến bài “Thoa đầu phượng”** của Lục Du từ ngàn năm trước. Cô lại bàn
từ bài “Giang thành tử”*** của Tô Thức, đến cả tập truyện “Sáu giấc mộng”**** của
Quỳnh Dao.
Bốn người họ đói đến rã người mới vào một quán ăn nhỏ. Cô ở
trong quán, ăn một chén cơm cực lớn, đó là chén cơm ngon nhất mà cô từng ăn.
Nhưng anh ta vẫn không xin số điện thoại, thậm chí ngay cả hẹn gặp lại cũng
thèm không nói với cô. Mặc dù có chút thất vọng, Tiểu Úc vẫn im lặng….Bèo nước
gặp nhau, cần gì phải bận tâm chứ!?
Vừa về phòng ngủ, Tiểu Úc mệt mỏi ngã quỵ ở trên giường, hô
to: “Cứu mạng a!”.
Lăng Lăng đang chuẩn bị ôm một chồng sách vở thật dày đi ra
cửa, giương mắt nhìn quần áo của cô, thấy trên chân cô có dính cát, ra vẻ không
hiểu hỏi: “Cậu mới từ sa mạc Sahara trở về à ?”
“Uh , tớ mới đi bộ về, thật là xa a.”
Lăng Lăng cười cười, không nói chuyện.
Tiểu Úc nhìn chồng sách trong lòng Lăng lăng, hỏi: “ Cậu
không phải muốn làm bác học chứ? Cậu biết rõ rồi mà!”.
“Tớ không được lựa chọn! Sếp nói bài của tớ làm chưa sâu,
kêu tớ cùng anh ta tiếp tục làm xong mới được đi, thanh xuân của tớ a! Xem ra
phải lãng phí mất rồi !
“Bao nhiêu cô gái muốn đem thời gian tiêu phí trên người
Dương Lam Hàng đều không có cơ hội, cậu phải thoả mãn chứ!”.
Hiện giờ ở đại học T, bạn có thể không biết hiệu trưởng là
ai, nhưng nếu ngươi không biết Dương Lam Hàng là ai, toàn bộ nữ sinh trong trường
sẽ khinh bỉ bạn.
Hai mươi bảy tuổi từ MIT về nước, chưa đến ba năm được làm
hướng dẫn Tiến Sĩ, chính là hai chữ: “trâu bò”*!
Về phần diện mạo, toàn bộ nữ sinh trong trường có cùng quan
điểm là: Đầu năm nay, bộ dạng đẹp không là gì, Dương Lam Hàng bộ dạng đẹp vừa
có khí chất lại có nhân cách mị lực, vậy mới là loại hi hữu!
Mà nhắc tới Dương Lam Hàng, Lăng Lăng luôn cười nhạt: “Cậu
thử ở cùng anh ta một chút cho tớ xem, cậu không bị anh ta bức điên mới là lạ!”.
Tiểu Úc thở dài một tiếng, thanh xuân của cô sao lại không
phải tiêu hao ở trong này. Một văn bằng thạc sĩ bình thường không đại diện được
cái gì, hơn nữa đối với loại sinh viên không có lý tưởng như cô, thực tài ít
đáng thương. Nhưng ở trước mặt phần đông phụ nữ ham hư vinh, bằng cấp, gia thế
và bối cảnh, ắt là đề tài không thể thiếu. Cái này được gọi là hiện thực!
“Tớ đi học, không cần để cửa, buổi tối tớ không về”.
Thấy Lăng Lăng ra ngoài, Tiểu Úc đột nhiên đứng lên, chạy vội
đến trước máy tính ngồi xuống, cũng bắt đầu viết báo cáo. Lúc đang viết đến ý tứ
tuôn trào, di động vang lên, cô tiện tay bắt lấy. “Xin chào!”.
“Hi