Disneyland 1972 Love the old s
Thịt Thần Tiên

Thịt Thần Tiên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325820

Bình chọn: 8.00/10/582 lượt.

ứ VI trước công

nguyên, tác phẩm “Binh pháp Tôn Tử” do của ông là một tác phẩm lí luận

quân sự vĩ đại nhất trong thời cổ đại Trung Quốc.

Khóe miệng Thuần Vu Lâm giật giật: “Là Khổng Tử [4'>…”.

[4'> Khổng Tử (551 TCN – 47 TCN) là một nhà tư tưởng, nhà triết học

nổi tiếng người Trung Hoa, các bài giảng và triết lí của ông có ảnh

hưởng rộng lớn đối với đời sống và tư tưởng của các nền văn hóa Đông Á.

Người Trung Hoa đời sau đã tôn xưng ông là “Vạn thế Sư biểu” nghĩa là

Bậc thầy của muôn đời.

Con cá mập trắng của Lý Gia Tập xuất thân du côn, nói một cách thông

tục thì là một con cá mập lưu manh hạng nhất. Bình thường thì nịnh nọt

người trên bắt nạt kẻ dưới, những chuyện kiểu như tốc váy ngư dân nữ,

tụt quần ngư dân nam là quá đỗi bình thường.

Nếu thật sự phải kể, thì Hà Bạng là Hải hoàng do đích thân Đông Hải

Long Vương phong, so ra thì cấp bậc còn cao hơn hắn nhiều. Nhưng tên này lại nghèo, cái gọi là thằng chân đất không sợ thằng chân giày chính là

đây, nên hắn trước giờ luôn ỷ thế mình một nghèo hai dốt, giở trò lưu

manh khắp nơi.

Đối với chuyện này, mọi người xung quanh quả thật đã hết cách – Ừ thì đánh, nhưng ở cái nơi nghèo rớt này, lãng phí thời gian sức lực thì

thôi không nói, đánh rồi còn phải chi thêm tiền bồi dưỡng. Vậy thì không đánh, nhưng nếu thế tên đó sẽ lại đi khắp nơi gây loạn, không ai được

yên ổn.

Hà Bạng có ý định sẽ dọa cho tên này một trận cả kinh, tránh để sau

này hắn tranh thủ mình không có ở đây lại đến bắt nạt Thuần Vu Lâm. Hạ

quyết tâm rồi, nàng liền bấm niệm khẩu quyết, viên huyết trân châu trên

cây trượng của nàng sáng bừng lên giữa biển xanh, mặt nước bị nhuộm một

màu đỏ rực như máu. Con cá mập rất lo lắng, Lý Gia Tập nghèo, trấn Lăng

Hà lại giàu có, nó nghe nói Hà Bạng xuất cung rất lâu rồi vẫn chưa về,

nên mới to gan lớn mật đến cướp cá biển trong vùng lãnh thổ Lăng Hà, đã

ra tay rất nhiều lần rồi, không ngờ đến lần này thì nàng lại trở về.

“Hà Phán!”. Con cá mập kêu to: “Đông Hải có lệnh, ở hải vực không

được phép dùng vũ lực! Nếu như ngươi làm loạn, Long Vương sẽ không bỏ

qua cho ngươi!”.

Sau lưng Hà Bạng, ảo ảnh của con Đằng xà vụt bay lên không trung,

lượn vòng gào thét trên mặt nước. Mặt biển đang mây nhẹ gió mát bỗng

chuyển sang sóng cuộn gió giật, bóng của vô số những con rắn đỏ tươi như máu trồi lên, lao thẳng về phía con cá mập.

Hà Bạng hừ lạnh: “Vậy thì sao?”.

Nàng vừa hạ pháp trượng xuống, thì một âm thanh cực lớn vang lên,

nước biển nghịch lưu như những cột trụ dâng lên cao đến mấy trượng, ngay cả núi Lăng Hà cũng bị chấn động dữ dội. Con cá mập bị mấy cột nước vọt cao đến mấy trượng kia dọa cho sợ đến hồn bay phách tán.

Thuần Vu Lâm cũng có phần kinh hãi trước cảnh tượng ấy: “Nếu làm lớn chuyện sợ rằng Long Vương sẽ truy cứu mất!”.

Hà Bạng nói nhỏ: “hiện giờ ta chỉ là một nguyên thần, không tổn hại gì đâu, dọa cho nó sợ bỏ chạy rồi thôi”.

Nội tu của con cá mập vừa thấy tình hình ấy, liền kinh hãi đến quên

luôn cả cách cầm pháp trượng. Sóng gió quá mạnh khiến ngay cả Hải tộc

cũng không cách nào đứng vững. Sau khi bị một cơn sóng đổ ập xuống đầu

thì một chiếc vây của con cá mập trắng đã bị lệch hẳn sang một bên, trên đầu cũng toàn là những cục u. Nó chẳng nói chẳng rằng, kéo theo Nội tu

của mình biến thẳng. Biển khơi giống như vừa bị một cơn lốc xoáy quét

qua, khuấy đảo vùng hải vực Lý Gia Tập thành một đống hỗn độn. Nhưng con cá mập trắng không sợ – Lý Gia Tập nghèo đến nỗi khố còn chả thừa được

mấy cái, thì biển khơi lấy đâu ra công trình kiến trúc vĩ đại chứ.

Hà Bạng không vơ vét được thứ gì, thấy không bõ, bèn quay người hỏi

viên quan Tư tế của mình: “Hai tên đó đã sợ vậy rồi, hay là chúng ta

tranh thủ thu nhận luôn Lý Gia Tập về làm của mình?”.

Thuần Vu Lâm vừa nghe xong đầu liền to ra gấp đôi: “Lý Gia Tập quá

nghèo, thu nhận về rồi sẽ mất thêm tiền cấp dưỡng, phí thời gian tốn

công sức. Hơn nữa vừa rồi động thái quá lớn, nhất định là đã kinh động

đến Đông Hải. Nếu thần đoán không nhầm, sứ giả của Đông Hải đang trên

đường chạy đến đây”.

Điều Hà Bạng không thích nhất chính là đối phó với mấy vị sứ giả gì

gì đó của Đông Hải, nàng lập tức không đùa nữa: “Ngươi đi đối phó với

hắn. Hôm nay con cá mập lưu manh kia đã bị bổn tọa dọa cho một trận rồi, tuyệt đối sẽ không dám ho he sự thật với sứ giả đâu. Ta quay về Thanh

Hư quan, nhớ rõ những điều ta đã nói đấy”.

Dứt lời, nàng quay người cưỡi lên một con cá kiếm, trong chớp mắt gần như đã biến mất, ngay cả bóng người cũng chẳng thấy đâu.

Thuần Vu Lâm khẽ thở dài. Mấy năm nay hắn đã quá quen với việc thu

dọn xử lí đống lộn xộn mà nàng gây ra rồi, hắn lập tức xoay người phân

công con cá voi phòng thủ: “Chuẩn bị đi, nghênh đón sứ giả Đông Hải”.

Lúc Hà Bạng quay về Thanh Hư quan, thân thể của nàng vẫn yên vị trên

giường, hơi thở đều đều, tựa đang ngủ say. Nhưng Lưu Tẩm Phương lại đang đứng trước mặt nàng, thỉnh thoảng lại thò tay ra, nhưng rất nhanh đã

lại rụt lại.

Hà Bạng nhập vào thân thể, mở trừng mắt ra hỏi: “Ngươi làm gì ở đây vậy hả?”.

Dường như không ngờ n