
được chợp mắt, nên tắm rửa thay y phục trong phòng Thanh Huyền xong, thật sự cảm thấy rất
buồn ngủ, bèn dặn dò Thanh Huyền xử lý công việc tiếp đãi khách khứa,
rồi ngủ luôn ở trong phòng Thanh Huyền.
Đến tối, hắn cùng Phu Á và đám đệ tử dùng cơm ở thiện đường, cả hai
đàm đạo về sự thần kì của Vu thuật Nam Cương. Trong lúc hai người đang
nói rất hăng say, thì bên ngoài vang lên âm thanh của những chiếc chuông vàng, Hà Bạng nhanh nhẹn chạy tới. Dung Trần Tử liền khẽ nhíu mày, lập
tức quay đầu nhìn Thanh Huyền. Thanh Huyền đi theo hắn đã lâu, hiểu ý
nói ngay: “Bữa tối đã đưa đến rồi ạ.”
Hà Bạng cũng không hề kiêng dè, đứng thẳng trước bàn Dung Trần Tử.
Bầu không khí ở thiện đường nhất thời có chút không ổn. Đám tiểu đạo sĩ
cúi đầu và cơm, ánh mắt dù muốn dù không đều liếc về phía ấy. Tiêu rồi,
hậu viện của sư phụ sắp có cháy!
Quần áo Phu Á đỏ rực như lửa, cổ tay đeo hai chiếc vòng bạc của Tây
Tạng, trên đó chạm khắc hình quái vật đầu người mình rắn. Lúc này nàng
ta đang đánh giá Hà Bạng, cũng không đứng dậy, chỉ khẽ gật đầu, vẻ mặt
mang theo nét ngạo mạn của Vu sư: “Vị này là…”
Dung Trần Tử ho khan vài tiếng, Hà Bạng cũng không hề hé răng, nàng
thướt tha yêu kiều tiến đến bên cạnh Dung Trân Tử, rồi đột nhiên vươn
tay phải ra với một tốc độ nhanh như chớp giật khẽ bấm niệm khẩu quyết
ấn về phía Phu Á. Phu Á hoảng sợ vội đứng dậy, pháp trượng đã cầm sẵn ở
trên tay, đang muốn niệm chú, thì không ngờ da mặt bỗng nhiên nóng ran.
Trong lòng nàng ta đầy kinh ngạc, đưa tay trái lên sờ mặt mình, chỉ thấy trên mặt toàn là thứ nước dinh dính… cùng một cọng cải xanh và hai
miếng đậu phụ…
Hà Bạng đã úp thẳng bát canh rau cải đậu phụ lên đầu nàng ta rồi!
“Ngươi!” Phu Á chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như vậy, cơn giận bùng lên nghẹn họng không thốt nổi lên lời. Trong tay Hà Bạng vẫn đang cầm
chiếc bát không, khuôn mặt cũng rất ngạc nhiên, sau đó, quắc mắt nhìn
trừng trừng, đầy vẻ oan ức: “ Người ta tới bê canh, sao ngươi lại bất
ngờ tấn công người ta?”.
Thiện đường yên tĩnh đến độ nghe được cả tiếng kim rơi, đám tiểu đạo
sĩ ngây ra như phỗng, chỉ có cọng rau cải tươi non dính trên tóc Phu Á
vẫn không ngừng vung vẩy, vung vẩy, vung vẩy…
Dung Trần Tử tức đến nổ phổi, quát: “Hà Bạng!”
Hà Bạng phủi phủi tay, dáng vẻ hiền lành, lời nói chân thành cảm xúc: “ Ngươi, tuy là man di Nam Cương, nhưng đến đây làm khách, dù sao cũng
phải hiểu chút lễ nghi chứ. Ta và ngươi không thù không oán, sao ngươi
lại có thể tùy tiện động thủ như thế? Ngộ nhỡ làm người ta bị thương thì sao? Mà cứ cho là không làm người ta bị thương, nhưng thương tổn đến
một cành cây ngọn cỏ thôi cũng không được đâu. Chẹp, thôi bỏ đi, nể tình ngươi là khách của Tri quan, ta không tính toán với ngươi nữa!” Dứt
lời, nàng xoay người tung tăng chạy đi luôn. Dung Trần Tử nhập đạo nhiều năm, quen biết vô số, người tốt kẻ xấu cũng đã từng gặp không ít, nhưng người không biết xấu hổ đến mức này thì bình sinh vô cùng hiếm thấy.
Tuy tức đến sôi máu, nhưng hắn cũng không thể đuổi theo đánh cho nàng
một trận được. chỉ đành liên mồm xin lỗi Phu Á .
Phu Á vốn dĩ là người ngang bướng không thích nói lí, giờ lại gặp
phải một kẻ còn không thích nói lí hơn mình, tức đến nghiến răng nghiến
lợi, nhưng rốt cuộc cũng đành quay về phòng thay quần áo. Đám tiểu đạo
sĩ sợ cảnh trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, tất cả đều cắm mặt ăn cơm,
nhất loạt trưng ra ý: “Đừng nhìn tôi, đừng hỏi tôi, đừng mắng tôi, tôi
chẳng nhìn thấy gì hết”.
Dung Trần Tử sải bước về phía phòng ngủ, Hà Bạng đi trước một bước, giờ đã cuộn tròn thành một đống trong chăn rồi.
Dung Trần Tử dù có kiêng kị chuyện nam nữ thế nào đi nữa, thì vẫn
xông thẳng tới xốc chăn của nàng lên, dáng vẻ giận dữ đến cực điểm. Hà
Bạng đương nhiên cũng biết, hai tay nàng ôm lấy đầu gối, vũ y từng lớp
từng lớp tản ra xung quanh, mái tóc dài đen nhánh, nửa xõa lên áo nửa
vương trên giường. Cơn giận của Dung Trần Tử bạo phát như núi lửa, chỉ
thiếu điều phun thẳng ra miệng. một lúc sau, hắn đột nhiên vẽ một lá bùa Định thân, chẳng nói chẳng rằng ấn thẳng lên trán Hà Bạng, rồi bế nàng
xuống thẳng mật thất. Cuối cùng, Hà Bạng cũng đã yên tĩnh, hắn lại sai
đệ tử đưa những đồ dùng cần thiết sang cho Phu Á, còn mình thì nghỉ ngơi ở trong phòng.
Lần này, Dung Trần Tử thật sự rất tức giận, cũng không thèm bước vào
mật thất thăm nàng. Trai nước có thể tích trữ thức ăn, chỉ cần đừng phơi nắng dưới ánh nắng gay gắt là được, vài ngày không ăn uống. không nhúng nước cũng không chết, huống hồ nàng còn là một con trai tinh. Dung Trần Tử dứt khoát không quan tâm đến nàng nữa.
Sáng sớm hôm sau, Dung Trần Tử dạy đám đệ tử luyện chữ. Phu Á rất có
hứng thú với văn hóa Trung Nguyên, cũng muốn được nghe giảng. Dung Trần
Tử không tiện từ chối, đành để nàng ta đi cùng. Trong học đường, ánh mắt đám đệ tử sáng như trăng rằm. Hôm nay đỉnh khí của sư phụ đi đâu mất
rồi? Vị Vu sư này…không phải là chim gáy chiếm tổ chim khách đấy chứ?
Phu Á viết chữ Hán không tốt, Dung Trần Tử đứng ở bên cạnh nàng ta, vẻ mặt ôn hòa