
báo thù cho di nương của mình, hơn nữa gần đây quả thực thuật pháp của nàng tiến bộ rất nhanh, nên mọi người
cũng không ai có ý kiến.
Hà Bạng gọi rất nhiều sinh vật biển ở hải vực Lăng Hà tới, nhưng lại
không để bọn chúng tham gia cùng, chỉ dặn dò chúng giúp nàng tích nước.
Thuật pháp mà nàng dùng thuộc mệnh thủy, nếu như nguồn nước luôn đầy đủ, thì sẽ là một lợi thế rất lớn đối với nàng.
Nước đã có đủ, Hà Bạng trực tiếp Độn thủy, đưa cả đoàn người tới núi
Trường Cương. Trong lòng tất cả đều thầm kinh ngạc, nhưng sắc mặt ba sư
đồ Dung Trần Tử vẫn bình tĩnh như thường – Căn cơ của Hà Bạng, Dung Trần Tử ít nhiều cũng đã biết một chút rồi.
Con rắn ba mắt rất quen thuộc với phần vách núi, nó trườn ở phía
trước, Hà Bạng cũng không sợ nó giở trò lừa bịp. Từ chân núi đến vách
núi, có một hang động, vừa hay tránh được trận pháp cổ phía trên vách.
Mọi người đi men theo con đường hẹp trong hang, ít nhiều đều có chút
bất an – Cái nơi mà ngay cả eo lưng cũng không thể đứng thẳng được, thì
một khi con yêu rắn này giở trò, chỉ sợ tất cả đều có đi mà không có về! Thân thể Hà Bạng mềm mại đi ở phía sau Dung Trần Tử chẳng hề thấy mệt
mỏi chút nào. Con rắn ba mắt trườn hồi lâu, cuối cùng không nhịn được
quay đầu lại nhìn Dung Trần Tử: “Ngươi không sợ sao?”.
Dung Trần Tử còn chưa kịp trả lời, Hà Bạng đã nở nụ cười yêu kiều: “Sợ chứ! Sợ ngươi nổ máu sẽ bắn tung tóe lên người ta”.
Con rắn ba mắt liếc nhìn đoàn người đi sau lưng Dung Trần Tử, hừ lạnh một tiếng, rồi lại ngóc đầu lên, tiếp tục trườn về phía trước.
Trong hang tối đen, lại phảng phất có gió thổi qua, nhưng lại không
có cách nào đốt được lửa, mọi người chỉ còn cách dò giẫm đi từng bước.
Vốn dĩ vào những lúc thế này Thuần Vu Lâm luôn theo sát Hà Bạng không
rời, nhưng từ sau sự việc lúc trước, hắn không nói với Hà Bạng lấy một
câu. Đường trong hang khó đi, Lưu Tẩm Phương lại tiểu thư khuê các với
đôi chân nhỏ nhắn, nên cả đoạn đường hắn chỉ có thể chăm sóc cho nàng
ta.
Hà Bạng đi theo sau Dung Trần Tử, trong không khí phảng phất tản ra
hương thơm của máu thịt thần tiên, Hà Bạng hít một hơi thật sâu, hồi ức
về hương vị của hắn, khiến tính tham ăn không kìm được xông thẳng lên
não. Tập tính của những loại động vật như nàng, cả đời cũng chỉ vì kiếm
thức ăn, giờ không kìm được hít ngửi mùi trên người Dung Trần Tử. Cánh
tay trắng trẻo mịn màng của nàng quấn lấy vòng eo rắn chắc của hắn, hơi
thở của Dung Trần Tử trở nên căng thẳng, hắn lại không muốn mọi người
nghe ra điều gì khác thường, liền thò tay tóm lấy tay Hà Bạng.
Hà Bạng ôm hắn rất chặt, hít sâu mùi thơm vừa giống vị thuốc lại
phảng phất như hương hoa đang tỏa ra trong không khí. Con đường quanh co này quá hẹp, phải ngồi xổm xuống mới đi được. Hà Bạng da mặt dày nằm bò luôn lên lưng hắn, đầu lưỡi nhỏ xinh liếm từng chút từng chút một lên
cổ hắn. Phần ngực mềm mại dính chặt vào lưng hắn, khiến trái tim Dung
Trần Tử đập nhanh dữ dội. hắn giơ tay muốn đẩy nàng ra, nhưng trong bóng tối lại chạm phải vùng da mềm mại trơn mịn, vừa thon lại vừa dài, là
chân của nàng.
hắn đang lúc thanh niên trai tráng, lại từng nếm thử mùi vị của việc
hồn siêu phách lạc rất nhiều lần, nhất thời trái tim có chút xao động
đập lạc nhịp. Cũng may hắn tu đạo đã nhiều năm, định lực rất tốt, chỉ
trong chớp mắt đã định thần lại được ngay, liền kéo Hà Bạng xuống, trầm
giọng nói: “Thanh Huyền, theo sát ta!”.
Thanh Huyền từ đằng sau lập tức nắm chắc tinh thần giải sầu diệt khó
cho sư phụ liền bò lên trước, chen vào giữa Hà Bạng và Dung Trần Tử, Hà
Bạng rất bực mình, cuối cùng vẫn là Thanh Tố thông minh – cô nàng này
chắc lại động tay động chân với sư phụ rồi?
Đoán chừng bò trong sơn đạo được một canh giờ, cuối cùng phía trước
bắt đầu hiện ra ánh sáng. Miệng hang nằm ở giữa vách núi cao cách chân
vách hơn bảy thước. Dung Trần Tử là người nhảy xuống đầu tiên, trong
lòng hắn chấn động – Cả vách núi toàn là trứng rắn mênh mông trắng xóa.
Trứng rắn to nhỏ đều có cả, quả to thì tầm bằng nắm tay người lớn, quả nhỏ thì bằng cỡ quả trứng gà.
Mọi người phía sau cũng đều kinh hãi, trứng rắn nhiều như vậy một khi nở ra, hậu quả thật không dám tưởng tượng!
Hà Bạng vừa nhảy xuống, nhìn thấy cảnh đó thì vui chết đi được – một con rắn ba lạng thịt…
Dung Trần Tử vừa nhìn thấy ánh mắt nàng là biết ngay nàng đang nghĩ gì, hắn phất tay áo: “Trứng rắn không tính!”.
Trứng rắn ở trên vách núi dính chi chít lại với nhau, sắc mặt Hành
Chỉ chân nhân khẽ động, Diệp Điềm cũng không kìm được cảm khái: “Con…
Con rắn này không làm gì cả, chỉ lo đẻ trứng thôi thì phải!”. Cảm khái
xong, nàng đột nhiên sực tỉnh, sắc mặt ửng đỏ.
Nếu tình cảm và năm tháng cũng có thể nhẹ nhàng xé vụn, ném xuống
biển khơi, vậy thì từ giờ tình ý của ta chỉ đành trầm mặc nơi đáy biển.
Lời nói của chàng, ta thích nghe, nhưng lại không hiểu, trầm mặc của ta, chàng muốn thấy, nhưng lại không tỏ tường.
Trang Thiếu Khâm lại quan tâm tới vấn đề khác: “thì ra con rắn này là rắn cái à? không biết có đẹp không nhỉ…?”. Khóe mắt của hắn lóe lên một ti