
bạn, nên em uống hơi
nhiều".
Anh không thích mùi rượu quá nặng, nhưng hình như cũng
không có ý trách mắng cô, đi dược nửa đường thì rẽ vào bếp, rồi lấy một
chai nước ngọt từ tủ lạnh ra, mở nắp uống, sau đó quay lại nhìn cô, nói: "Đi tắm đi".
Cô vẫn luôn nghe lời anh, đầu tiên là xả nước đầy bồn, cuối cùng dùng xà bông xoa khắp người, hòng chà hết hơi rượu trên đó.
Tắm xong, đã sắp một giờ.
Cô có cảm giác như Phương Tuân Kiệm đã đi rồi, nhẹ nhàng vặn cửa phòng
tắm, thò đầu nhìn về phía phòng khách, ti vi và đèn đã tắt, trên sofa
không có ai, quả nhiên anh đã đi.
Cô thở phào nhẹ nhõm, đi vào
bếp mở tủ lạnh lấy nước uống. Uống hết nửa lon nước ngọt cô mới giật
mình nhớ ra mình vốn đâu có mua nước ngọt, mở tủ lạnh nhìn lại, thấy bên trong xuất hiện rất nhiều đồ không phải do mình mua, nhưng ngoài Phương Tuân Kiệm ra, không có người thứ ba có được chìa khoá của ăn hộ này.
Cô đứng trong bếp ngẩn ngơ mất một lúc, uống nốt lon nước ngọt rồi quyết định chấm dứt việc suy nghĩ lung tung của mình.
Nguỵ Khiết nghỉ hẳn mười ngày mới quay lại làm việc.
Những nhân viên khác dưới sự dẫn đầu của Kiều Kiều đưa ra đề nghị: "Chẳng
phải chỉ là mổ ruột thừa thôi sao? Cần gì phải nghỉ tận mười ngày lâu
như thế?".
Hạng Mĩ Cảnh nói chuyện với Nguỵ Khiết xong, cảm thấy
mặc dù ở nhà nghỉ ngơi những mười ngày, nhưng khí sắc của Nguỵ Khiết
chẳng tốt hơn được là bao. Xưa nay cô đối xử với cấp dưới không quá
hà khắc, thưởng phạt phân minh, nói thẳng với Nguỵ Khiết rằng tiền
thưởng của quý này sẽ bị trừ hết. Quay sang Kiều Kiều, cô không tiếc
lời biểu dương: "Chị nhất định sẽ tiến cử em là nhân viên xuất sắc nhất
của tháng này với Orchid".
Âu Na khen cô giỏi khi dẫn một tổ toàn các cô gái nhỏ lanh cha lanh chanh mà thành tích nghiệp vụ vẫn đứng đầu.
Cô khiêm tốn trướ lời khen đó của bạn: "Qúa khen, quá khen, cẩn thận không lại trở thành khiên đỡ tên".
Âu Na bóc mẽ: "Cậu sớm đã là cái bia bị cắm đầy tên trên đó rồi, còn có gì phải sợ nữa?".
Cô không thể phủ nhận, chỉ nhún vai cười.
Cô đã tỏ thái độ phớt lờ trước những tin đồn giữa mình và Dung Trí Hằng,
nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng, cô không có cách nào thay
đổi suy nghĩ trong đầu người khác, chỉ còn biết im lặng làm tốt bổn phận của mình.
Sau giờ cơm trưa trời đổ mưa nhỏ.
Hạng Mĩ Cảnh
đã nhận lời sẽ đưa bạn gái Uông Nhất Trác tới hầm rượu, tới đó chắc chắn sẽ khó tránh được việc phải thử rượu, nên cô không lái xe, ngồi taxi
đến đó vừa đúng ba giờ. Cô còn không biết bạn gái cùa Uông Nhất Trác
là ai, nhưng lại nghĩ một người xuất chúng như Uông Nhất Trác, cô gái
khiến anh ta nâng niu trong lòng bàn tay chắc chắn sẽ là tuyệt thế giai
nhân. Nhưng vừa lên tới tầng hai, người cô gặp lại là Dịch Hiểu Vụ,
cô giật nảy mình, ngẩn ngơ mất một lúc lâu mới lấy lại được tinh thần.
Khi Hạng Mĩ Cảnh mới vào nghề, hai nhân vật nổi như cồn trong ngành PR khắp thành phố, một là Chương Du, người kia là Dịch Hiểu Vụ. Dịch Hiểu Vụ nhỏ hơn Chương Du sáu tuổi, có thể coi bọn họ là song kiêu, nhưng nếu
luận về sự cách biệt tuổi tác, thì Dịch Hiểu Vụ được coi là xuất chúng
hơn Chương Du nhiều. Dịch Hiểu Vụ giống như một bông hoa giao tế nổi
bật nhất Thượng Hải trong thập niên ba mươi ở thế kỉ trước, làm việc cho Uông gia, đồng thời còn là người tình công khai của Uông Nhất
Trác. Người tình, không phải bạn gái, càng không có khả năng trở
thành Uông thiếu phu nhân. Sau này người trong ngành rộ lên tin đồn
Uông Nhất Trác đính hôn với tiểu thư họ Cam, sự tồn tại của Dịch Hiểu Vụ lại càng trở nên gượng gạo, nghe nói Uông gia đã cho Dịch Hiểu Vụ một
món tiền lớn, để cô ta di dân, cũng có tin đồn nói rằng do bị Uông Nhất
Trác đá nên rơi vào trạng thái bất thường, vẫn luôn điều trị trong bệnh
viện tâm thần. Sau nữa hôn sự giữa Uông Nhất Trác và tiểu thư họ Cam
bị huỷ bỏ, Dịch Hiểu Vụ cũng không thấy xuất hiện, những chuyện tin đồn
thổi bàn tán đó cũng dần lắng xuống.
Hạng Mĩ Cảnh và Dịch Hiểu Vụ trước kia thường xuyên qua lại, quan hệ khá tốt, có lẽ nhìn người mà
liên tưởng tới cảnh ngộ của mình, nên trong lòng vẫn có thiện cảm với
Dịch Hiểu Vụ, dù cô ấy có kết cục thế nào, cô cũng thấy đau
lòng. Nhưng thần kì là, hôm nay Dịch Hiểu Vụ lại xuất hiện. Cô ấy
mặc một chiếc váy dài không tay màu hồng phấn bó sát, đeo một sợi dây
dài trên cổ, chiếc áo khoét cổ khá sâu nên phần trước ngực lộ mảng da
trắng ngần, vô cùng thu hút và kích thích trí tưởng tượng của người
khác. Dịch Hiểu Vụ đã cắt tóc ngắn tới vai, cuốn xoăn lọn to, rồi lại nhuộm màu rượu chát, khiến khuôn mặt trắng trẻo của Dịch Hiểu Vụ càng
nổi bật thanh tú hơn.
Dịch Hiểu Vụ biết người mình sẽ gặp hôm nay là Hạng Mĩ Cảnh, vì vậy không hề căng thẳng hay kinh ngạc, thoải mái
bước tới chào hỏi: "Theresa, lâu rồi chúng ta không gặp nhau".
Hạng Mĩ Cảnh không dám lơ đễnh, cũng cười nói: "Gần hai năm rồi".
Hai người đều có chút kích động nhẹ, nhưng không ai nhắc lại chuyện đã qua.
Hạng Mĩ Cảnh có cảm giác Dịch Hiểu Vụ hơi khác so với trước kia, nhưng nhất
thời không nghĩ ra được là khác ở chỗ