Thiếu Tá Kết Hôn Đi

Thiếu Tá Kết Hôn Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323303

Bình chọn: 10.00/10/330 lượt.

t kia làm cho cô hoài nghi cô và đối phương đã từng quen biết, người đó nhìn chằm chằm cô là đang đợi cô nhớ ra. Cô hoảng sợ mà dời tầm mắt, giả vờ như đang ngắm phong cảnh ngoài cửa xe, trong lòng rối loạn, từ từ phân tích tình cảnh hiện giờ.

Ninh Mông muốn Ninh Trí Ngôn báo cho Ninh Trí Văn biết việc này, thật ra là còn một nguyên nhân, đó chính là hi vọng người của Cố gia biết chuyện này. Với thế lực của Cố gia và Ninh gia thì giải quyết việc này sẽ dễ dàng hơn nhiều. Bây giờ cô đang lo lắng loay hoay nghĩ cách để lại đầu mối để khi mọi người từ N thị đến có thể đi theo những dấu vết cô để lại mà tìm thấy cô .

Trong xe Tần Mặc đột nhiên nói chuyện: “Tiểu Cửu, lại đang nghĩ đến việc chạy trốn sao?”

Ninh Mông kinh ngạc một chút, trên mặt vẫn duy trì sự bình thản, cô xoay tầm mắt, liếc nhìn người đàn ông ngồi kế bên Tần Mặc, tầm mắt lại vội vã chuyển hướng, dừng lại ở Tần Mặc, mìm cười nói: “Không có”

“Ha ha, tốt nhất là không có”. Tần Mặc gật đầu một cái. “Phải biết chỗ này không phải là N thị, ta sẽ xem Ninh gia làm sao có thể tìm thấy được bọn ta!”

Ninh Mông không trả lời, quay đầu đi, nhỏ giọng nói một câu: “Thật ghê tởm!”

Không biết Tần Mặc có nghe thấy hay không, còn là cười hì hì, thấy cô quay đầu nhìn ngoài cửa sổ không để ý đến mình, chỉ đơn giản nhíu mày, lấy cùi chỏ huých vào người đàn ông ngồi cạnh mình: “Trần Nhất Thần, có thể cho Trữ tiểu thư nói một chút về sự tích anh dũng của Cố Thừa Hiên không?”

Ninh Mông nghe Tần Mặc nói như vậy lại chuyển hướng nhìn vào người đàn ông kỳ quái đó, người đằng sau từ trong gương chiếu hậu nhìn cô một cái, lạnh nhạt nói: “Người ta chỉ là một tiểu cô nương, ngươi đang khi dễ người ta sao?”

“Ha ha…” Tần Mặc sảng khoái cười. “Vậy thì chúng ta tiết lộ cho Cố phu nhân đây biết chồng của cô ấy tại sao vì ai mà đến nơi này để chịu chết được không?”

Hai câu đều chỉ nói về một người……chồng của cô- Cố Thừa Hiên. Ninh Mông nghe lại càng cảm thấy Tần Mặc thật sự ghê tởm. Hắn bởi vì thù hận mà khuôn mặt vặn vẹo giống như khuôn mặt vặn vẹo màu xanh lá của quái vật Shrek, nhưng hắn lại không có sự chân thành giống quái vật Shrek. Tim của hắn giống như đã bị ăn mất, bốc lên mùi hôi thối khiến Ninh Mông cảm thấy muốn nôn.

Trần Nhất Thần biết, Tần Mặc dùng từ “Cố phu nhân” để thay cho từ “Trữ tiểu thư” là để châm chọc bản thân mới vừa rồi cùng Ninh Mông nói chuyện, đồng thời nhắc nhở bản thân về địa vị hiện tại của Ninh Mông. Ninh Mông là vợ của Cố Thừa Hiên….

“Diệp Thanh Dương, mười năm trước gia nhập bộ đội, thi hành rất nhiều nhiệm vụ, bị thương vô số, nghiêm trọng nhất là lần cách đây bốn năm, bởi vì giải cứu con tin liền trúng năm phát súng, phải tịnh dưỡng hết một năm. Cách đây ba năm trở thành nằm vùng kế bên Ba Tụng, tháng trước bởi vì đi bệnh viện thấy mình…..” Trần Nhất Thần đột nhiên mở mắt, đôi mắt hàm chứa cảm xúc mà bất kể ai nhìn qua đều không thể hiểu nổi, quá phức tạp, phức tạp đến mức không thể diễn tả thành lời, một cỗ bi thương trong mắt hắn lưu chuyển, khiến cho Ninh Mông là người ngoài mà cũng cảm nhận được sư bi thương đó. “ khụ khụ…..Hắn tháng trước bởi vì đi bệnh viện thấy mình…..Người tình, thân phận mới bị bại lộ”.

Ninh Mông hình như nghĩ ra điều gì, nhìn thấy trong ánh mắt Trần Nhất Thần có chút thương hại. Trần Nhất Thần khóe miệng nhếch lên, dừng một lát mới nói tiếp: “Diệp Thanh Dương bất kể là năng lực chiến đấu hay năng lực chiến đấu thực tiễn so với Cố Thừa Hiên là hơn hẳn”.

Cánh tay Ninh Mông đang đỡ trên cửa sổ xe thoáng động, nhìn Tần mặc, trề môi một cái, lại không tìm được lời đáp trả. Tần Mặc nhìn khuôn mặt đang tái dần của Ninh Mông thì cười cười, không hề nói gì. Thật ra trong lòng hắn nghĩ ra rất nhiều lời nói ác độc để khiến cho cô phải đau khổ, nhưng hắn đột nhiên phát hiện hưởng thụ việc cô đau khổ, bị giày vò đến mức phải vứt bỏ vẻ ngụy trang kiên cường kia là một loại hưng phấn hơn cả.

Ninh Mông không thể không thùa nhận, Cố Thừa Hiên trong lòng cô không có gì là không làm được. Cố Thừa Hiên đã cứu cô rất nhiều lần, cho nên trong lòng cô thì anh là một vị anh hùng bất khả chiến bại. Nhưng hôm nay từ trong miệng người khác cô biết được thì ra Cố Thừa Hiên cũng có thể thất bại thì cảm thấy đau lòng….

Cố Thừa Hiên nhìn la bàn, lại cúi đầu kiểm tra lại vũ khí, tầm mắt quét qua bình nước, ngẩng đầu nhìn bầu trời, lại nở một nụ cười.

Ba Tụng ngồi trước màn hình nhìn nụ cười thoáng qua của Cố Thừa Hiên, nhíu nhíu mày, đang chuẩn bị gọi điện thoại, lại thấy một cô gái từ ngoài cửa chạy vào, nhìn hắn chằm chằm. Ba Tụng quay đầu lại nhìn thấy Đạp Tuyết, tỏ vẻ kinh ngạc, giọng nói êm ái: “Sao không nằm ở bệnh viện? Chạy tới đây làm gì?”

“Diệp Thanh Giương đâu?” Đứa bé gái mặc một bộ váy màu đỏ càng làm nổi bật lên làn da tái nhợt. “Ta muốn thấy Diệp Thanh Dương!”

“Đạp Tuyết….” Ba Tụng bất đắc dĩ than thở, muốn vươn tay kéo đứa bé lại. Đứa bé thoáng nhìn qua màn hình, chỉ liếc mắt một cái rồi dời đi, xoay người đi ra ngoài, để Ba Tụng đứng đó với hai tay vẫn đang dang ra .

Cố Thừa Hiên ngồi dưới gốc cây, lấy sung lục trong


XtGem Forum catalog