
ấy lo lắng, nàng sợ hắn không biết chuyện
kia, tương lai nếu mở tửu lâu, khó tránh khỏi sẽ có kẻ tìm đến gây phiền toái, lúc này lại nghe Vị Thiếu Dương nói tiếp: “Nhị ca tiến bộ như vậy tất cả đều nhờ công lao của Nhị tẩu.”
Hắn vừa nói xong câu này, ánh mắt mọi
người đều tập trung trên người Hách Liên Dung, lão phu nhân cười gật gật đầu, mặc dù chưa tán thưởng ra lời nhưng ai cũng nhìn ra vẻ mặt này vạn phần vừa lòng.
Hách Liên Dung tự giác ngượng ngùng
trước sự tán thưởng này,chuẩn bị nhận sự phản bác của Vị Thiếu Quân, ai
ngờ hắn không biểu hiện thái độ phản pháo, lại không tự nhiên xoay
người…, nói với Vị Thiếu Dương: “Ăn cơm của đệ đi, đừng nói mấy lời vô
nghĩa.”
Loại thái độ cam chịu này của hắn làm
cho Hách Liên Dung cảm thấy không được tự nhiên, dùng bữa xong vẫn thấy
không yên tâm nên khi ra nhà ăn Hách Liên Dung liền gọi Vị Thiếu Dương
lại. Vị Thiếu Dương trước tiên nhìn Vị Thiếu Quân, Vị Thiếu Quân không
vui vẻ gì khoát tay: “Các ngươi tán gẫu đi, ta còn có chút việc, lúc sau đến chỗ đệ.”
Vị Thiếu Dương gật gật đầu, nhìn theo
đến khi bóng Vị Thiếu Quân mất hút trong hoa viên mới cùng Hách Liên
Dung dạo bước trên con đường nhỏ, vẫn duy trì khoảng cách: “Không thể
tưởng tượng được , Nhị ca thật sự thay đổi.”
Hách Liên Dung vốn định mở miệng trực
tiếp nói chuyện tửu lâu, cũng không muốn nghe câu cảm thán này của Vị
Thiếu Dương, nhìn hắn, dường như rất vui vẻ.
“Sự thay đổi đó đều vì tẩu.”
Hách Liên Dung nhíu mày: “Tẩu lại không cảm thấy thế.” Hách Liên Dung kể đại khái chuyện hôm qua cho hắn: “Hắn
làm chuyện tửu lâu căn bản không phải hành động sáng suốt.”
Vị Thiếu Dương cười cười: “ Việc này Nhị ca đã nói với đệ rồi.”
“Vậy đệ còn đồng ý hắn mở tửu lâu?”
Hách Liên Dung dừng bước: “Cho dù đệ không muốn hắn chịu đả kích nhưng
cũng nên để hắn biết rõ cái gì lợi cái gì hại, đừng để hắn khư khư cố
chấp.”
Vị Thiếu Dương nhìn sâu vào mắt Hách
Liên Dung, ý cười trên mặt dần tắt: “Tẩu rốt cục bắt đầu để ý những việc Nhị ca làm như thế nào ư?”
Hách Liên Dung sợ run một lúc lâu, Vị Thiếu Dương cười cười, Hách Liên Dung thấy khó hiểu, xoay người bước sang hướng khác.
“Không phải.” Hách Liên Dung vì câu nói này mà có chút phiền lòng: “Tẩu để ý chuyện này vì không muốn Vị Tất
Tri bị tổn thất, cũng không muốn đệ lại phải thất vọng.”
“Đệ?” Vị Thiếu Dương xoay người sang nhìn thẳng Hách Liên Dung, dường như rất kinh ngạc.
“Đệ dùng nhiều bạc như vậy để Nhị ca đệ tới cứu tẩu, tẩu ít nhiều gì cũng nên có chút hồi báo, đệ hi vọng Nhị
ca mình đi vào chính đạo, tẩu cũng là người biết thời biết thế, nhưng
hắn lại không hiểu đúng sai, đệ không thể lại dung túng hắn thêm nữa.”
Nghe Hách Liên Dung nói vậy, Vị Thiếu
Dương cảm thấy hơi thất vọng, nhưng hắn còn muốn nghe cái gì nữa? Ngay
chính hắn cũng không hiểu sao mình lại thất vọng vì không nghe được câu: “Chuyện đó…hẳn là như thế.” Vị Thiếu Dươg cụp mắt quay người đi:
“Chuyện không liên quan đến đệ đương nhiên không cần đệ phải gánh vác
hậu quả.”
Nhìn bóng dáng ôn hòa, thản nhiên của
hắn, Hách Liên Dung cắn cắn môi dưới, cuối cùng cũng không nói ra nghi
hoặc trong lòng. Cái chết của Bích Đào không liên quan đến mình, vậy
mình có liên quan gì đến Vị Thiếu Dương chứ? Sau khi vào phủ, hắn nhiều
lần chiếu cố, vì mình nói lý, chẳng lẽ là vì chủ trì công đạo, làm người chính nghĩa ư? Hách Liên Dung không tin.
Thật ra hắn vì chuyện tráo hôn mà áy
náy trong lòng? Hơn nữa Vị Thủy Liên nói ra việc này trước mặt mọi người càng làm cho hắn không biết nên đối mặt với mình như thế nào? Hắn…có
từng hối hận một chút nào không?
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu đã bị
Hách Liên Dung gặt đi ngay lập tức, chuyện vô vị không cần nghĩ đến. Tự
nhủ như vậy vài lần, lại cố dời lực chú ý quay lại chuyện tửu lâu.
“Ngươi vì sao đồng ý hắn làm như vậy? Hẳn là không phải vì không muốn đả kích hắn đúng không?”
Vị Thiếu Dương chậm bước, chờ Hách Liên Dung tiến lên mới thấp giọng nói: “ Chúng ta mua tửu lâu không nhất
định sẽ tự mình kinh doanh, có thể sang tay bán cho người khác, đến lúc
đó chỉ cần bán tửu lâu cho người không quen biết với Tiễn quán chủ, về
sau cũng không có gì phiền toái. Nhị ca quyết định làm như vậy vì không
muốn tổn thất năm trăm hai tiền đặt cọc, đệ thấy cách này cũng được.”
Hách Liên Dung lúc này mới hiểu vì sao
Vị Thiếu Quân vừa mua tửu lâu vừa chú trọng vào việc tu sửa Từ đường,
hóa ra hắn vốn không tính đến chuyện làm tửu lâu mà chỉ muốn sang tay
bán ra.
“Chính là…Trong thời gian ngắn như vậy tìm đâu ra người mua?”
“Tìm không thấy thì cứ để tạm đấy.” Vị
Thiếu Dương cười ấm áp: “Đối với Nhị ca mà nói, năm trăm hai là con số
không đáng nhắc tới, nhưng huynh ấy lại nói với đệ không muốn vì mình mà khiến Vị Tất Tri tổn thất.’
Hách Liên Dung thật sự bị dọa cho kinh người: “Hắn nói như vậy?”
“Tẩu cũng không ngờ đúng không?” Vị
Thiếu Dương vừa cười vừa lắc đầu: “Cho nên mặc kệ gian tửu lâu đó để
trống bao lâu, đệ cũng nhất định phải mua.”
“Chuyện này thật đúng là…” không thể tưởng tượng được.
Hách Liên Dung nhất thời