
được câu nào, chỉ nhíu mày, than thở vài tiếng : « Nếu vừa rồi Nhị tẩu gật đầu, không biết chừng
Nhị ca cao hứng vô cùng. »
« Vì sao ta phải gật đầu ? » Hách Liên
Dung hỏi lại : « Một người làm việc không liên quan đến bất kì ai, có
chăng chỉ liên quan đến chính bản thân mình thôi. »
Vị Đông Tuyết ù ù cạc cạc : « Cái này…là có ý gì ? »
Hách Liên Dung cười cười, không hề nhắc tới việc này : « Nương muội có khỏe không ? »
Vị Đông Tuyết than thầm trong lòng, vẫn là hùa Hách Liên Dung vòng vo đánh trống lảng : « Thân thể nương muội
vẫn tốt, chính là vẫn lo lắng về chuyện của muội, phụ thân Trần công tử
có việc ra ngoài vẫn chưa về, đợi ông trở về sẽ phái người đến Vị phủ
cầu hôn. »
Vị Đông Tuyết nói xong hai gò má đã ửng hồng, Hách Liên Dung vui mừng thay nàng, đồng thời lại có chút lo lắng
trong lòng : « Việc này muội đã nói với Nhị ca chưa ? »
Vị Đông Tuyết lắc đầu, Hách Liên Dung
lại nghĩ vừa rồi Vị Thiếu Quân như vậy, sợ lại một thời gian dài sẽ
không về nhà, Vị Đông Tuyết nào có cơ hội tìm hắn mà nói ? Nhưng việc
này không có hắn lại không được, lão phu nhân chỉ có hắn mới thu phục
được, còn Nghiêm thị cũng có thể phản đối, hơn nữa còn một Nhị tỷ thích
chỉ huy, sự tình chỉ sợ sẽ không được thuận lợi nên nhìn Vị Đông Tuyết
có hơi u sầu. Hách Liên Dung nói : « Đừng có gấp, cho dù Nhị ca muội
không trở về nhà nhưng vẫn có thể tìm được hắn. » Hắn tức giận mình hẳn
cũng sẽ không chậm trễ việc chung thân đại sự của Vị Đông Tuyết mới
đúng.
Thế nhưng lúc này Hách Liên Dung thật
đã đoán sai, không cần đợi đến nhiều ngày, ngay buổi tối hôm sau nàng đã gặp được hắn tại nhà ăn, khi đó hắn đang nịnh nọt, nói ngon nói ngọt
với lão phu nhân, gì mà hắn mất ít nhiều tâm tư mới tìm được cửa hàng,
mệt mỏi cỡ nào, tốn tâm huyết ra sao mới lấy được giá thấp nhất, thấp
hơn giá gốc của gian tửu lâu kia rất nhiều.
Hách Liên Dung mặt nhăn mày nhó, hắn
vẫn quan tâm đến gian tửu lâu ? Sao lại thế ? Quyết định không bỏ dở
giữa chừng, quyết định đâm lao thì phải theo lao sao ? Tên u hồn này rốt cuộc có hiểu hay không cái gì đúng, cái gì sai ?
Hách Liên Dung yên lặng ngồi vào chỗ,
Vị Thiếu Quân cũng lén liếc liếc về phía nàng, sau đó lại cùng lão phu
nhân nói chuyện Từ đường. Lão phu nhân thấy lạ vì sao hắn lại chủ động
nhắc đến việc này, Hách Liên Dung cũng kinh ngạc, chợt nghe Vị Thiếu
Quân nói : « Cháu đã nghĩ thông suốt rồi, vẫn là trước nên tập trung sức lực tu sửa Từ đường. Làm tốt chuyện này rồi mới tính đến chuyện khác. »
Lão phu nhân sau khi nghe xong không
dấu được nụ cười : « Cái này đúng rồi. » Nói xong lại gật gật đầu tỏ ý
khen ngợi với Hách Liên Dung.
Hách Liên Dung vẫn hoàn toàn hỗn loạn,
trước không nói đến việc lão phu nhân hiểu lầm thái độ khác thường của
Vị Thiếu Quân là nhờ nàng, chỉ nói đến việc tên u hồn này lo việc tửu
lâu, hiện tại còn nói trước phải tu sửa Từ đường. Hắc rốt cuộc muốn làm
cái gì?
Việc này với Hách Liên Dung cũng chỉ là nghi vấn trong lòng, thế nhưng còn có người đã bắt đầu đứng ngồi không
yên, đứng mũi chịu sào chính là Nghiêm thị. Nàng ta vốn trông cậy vào
việc đem cái chết của Bích Đào đổ lên người Hách Liên Dung, lấy chuyện
đó để giảm đi tín nhiệm của lão phu nhân với Hách Liên Dung, không ngờ
Vị Thiếu Quân lại đột nhiên xuất hiện làm hỏng chuyện. Hiện giờ lại tận
mắt thấy Vị Thiếu Quân hình như thật sự có cố gắng tu thân lập nghiệp
nên trong lòng có chút không yên. Lại nhìn sang Ngô thị phía đối diện
cũng cảm thấy có chút kì quái, nếu bình thường, chỉ sợ Ngô thị sớm đã
nghĩ đối sách, hôm nay được tin lại ngồi vững vàng như vậy, chẳng lẽ đã
buông dã tâm với Từ đường? Không. Nghiêm thị ở chung với Ngô thị nhiều
năm, đương nhiên hiểu biết nàng ta, hiểu được nàng sẽ không dễ dàng nhận thua. Nói như vậy hẳn là có tính toán khác, là cái gì đây?
Ngô thị tất nhiên có đối sách khác,
nàng vừa sửa sang lại trang sức trên người vừa kín đáo liếc Vị Đình
Ngọc. Vị Đình Ngọc vẫn như cũ không chút biểu tình, chỉ khẽ mím môi,
khống chế không cùng Ngô thị đối mặt. Ngô thị cười cười nói với mọi
người: “Nhị muội tham gia yến hội của tuần phủ phu nhân, Tam muội vẫn
không đến, chúng ta dùng cơm đi.”
Lão phu nhân gật gật đầu, mọi người
đang chuẩn bị dùng bữa thì Vị Thiếu Dương vội vã từ ngoài tiến vào,
thấy mọi người chưa động đũa liền cười nói: “Còn sợ không kịp đâu.”
Nghiêm thị cùng Hồ thị đều đứng lên, Hồ thị sai nha hoàn múc nước để Vị Thiếu Dương rửa mặt, Nghiêm thị nói:
“Có việc thì cũng đừng vội vã trở về như vậy.”
Vị Thiếu Dương nhìn Vị Thiếu Quân đang ngồi: “Khó có dịp Nhị ca cũng trở về, con có việc cần bàn với huynh ấy.”
Lão phu nhân đại khái vì tâm tình cũng
khá tốt nên đối với Vị Thiếu Dương cũng vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, nói
lại tính toán của Vị Thiếu Quân từ đầu đến cuối. Hách Liên Dung nghe thế nào lại cảm giác có vấn đề, Vị Thiếu Dương lại tươi cười nói: “Nhị ca
đã nói với cháu, giá cả tửu lâu kia thấp được đến như vậy, ít nhiều cũng nhờ Nhị ca tính toán chu toàn.”
Nhìn vẻ mặt cao hứng của Vị Thiếu
Dương, Hách Liên Dung càng th