Old school Swatch Watches
Thiếu Nữ Dệt Mộng

Thiếu Nữ Dệt Mộng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321932

Bình chọn: 10.00/10/193 lượt.



mình nói, liền tức giận, "Dù gì cũng phải để lại cho em một chút thể

diện chứ." Để bình hoa xuống, anh dịu dàng mơn trớn tóc dài của Kinh Hỉ, "Tốt hơn nhiều rồi sao?"

Cô cười cười, đỏ hồng cả mặt không giấu được mà thẹn thùng.

Thấy hai người đắm đuối liếc mắt đưa tình, giống như nơi không có người, căn bản quên mất Chiêu Nghi ở đây, cô mỉm cười ho khan mấy tiếng, kéo sự

chú ý của họ.

Vũ Chiêu Ngọc nhún vai, "Đúng. . . . . . Thật xin

lỗi." Trời ạ! Anh làm sao vậy? Chỉ nhìn thấy cô má lúm đồng tiền ửng

hồng anh liền ngây ngô, thậm chí nhịp tim như sấm, loại cảm giác kỳ lạ

không thở nổi, chẳng lẽ. . . . . . Không thể nào! Cô chỉ là người giúp

anh tránh khỏi xiềng xích hôn nhân mà thôi, cái anh cần chính là tự do.

Vũ Chiêu Ngọc lắc lắc đầu, bỏ qua nội tâm đang đánh trống reo hò, giả bộ

như không có chuyện gì xảy ra, khóe môi hơi nhếch lên mỉm cười, phát ra

sức quyến rũ nam nhân. Rất nhiều cô gái vì nụ cười của anh mà hồn bay

phách lạc, tình nguyện trở thành vợ nhỏ của anh, chắc chắn cô cũng không ngoại lệ.

Anh nháy mắt nhìn cô, ánh mắt thật mê hồn, chỉ cần cô si mê anh, thì sợ gì tương lai cô không nghe lời anh.

Sau khi ngượng ngùng, cô nhìn anh nháy mắt không ngừng, nhíu nhíu mày, "Ngọc, mắt anh bị co giật hả?"

Nghe vậy, anh thiếu chút nữa đập đầu vào vách tường; mà Vũ Chiêu Nghi cười

to ôm lấy bụng, không hề giữ hình tượng bác sĩ, lấy sổ khám bệnh che

miệng cười. Chiêu Ngọc thích ở trước mặt người đẹp phô trương, quyến rũ, làm trái tim họ nhảy loạn vì anh. Cô có nghe nói y tá trong bệnh viện

cũng bị anh hấp dẫn, không nghĩ tới bây giờ lại. . . . . .

Vũ Chiêu Ngọc mày rậm khẽ co lại, "Chị, chị tiết chế một chút có được hay không?" Thật là không nể mặt của anh.

"Em nói sai gì sao?" Khuôn mặt nhỏ nhắn hoang mang của Kinh Hỉ quan sát bọn họ.

Vũ Chiêu Nghi chống tay cuối giường, nín cười, "Không có gì."

"Chị, nếu không còn chuyện gì thì đừng quấy rầy bọn em nữa." Vũ Chiêu Ngọc

bất bình. Uổng phí anh cười đến nỗi cơ bắp hai má muốn cứng lại, mà Kinh Hỉ lại không chút nào quan tâm, thực tổn thương lòng tự tôn của anh mà. Không sao, quyến rũ cô phải không, anh còn có cách khác mị hoặc lòng

của phụ nữ.

Vũ Chiêu Nghi hít sâu, cuối cùng cũng khắc chế kích

động, "Không có chuyện gì, nhưng còn phải nằm viện quan sát thêm mấy

ngày, nếu như không có vấn đề gì mới có thể về nhà. Sau cơm tối, chị sẽ

trở lại kiểm tra lần nữa. Hai người từ từ tán gẫu." Nếu không đi, cô sẽ

không khống chế được mà cười to mất thôi.

"Chiêu Nghi làm sao vậy?"

"Chị ấy bắt đầu “điên khùng” rồi, đừng để ý tới chị ấy nữa." Vũ Chiêu Ngọc

ngồi vào cạnh giường, trong đầu bắt đầu biên soạn những lời nói dối sau

này, cả người đắm chìm trong ảo tưởng tốt đẹp.

Phòng pub náo nhiệt

cùng đám người điên cuồng trong đêm. Ai cũng mặc sức múa hát vui mừng,

chỉ có một người đàn ông ngồi trong góc quầy rượu.

"Mấy ngày

không thấy, nhìn cậu càng sa sút." Trên mặt mang gió xuân tươi rói, Vũ

Chiêu Ngọc vừa vào cửa, liền nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Sonny, đang

một mình uống rượu giải sầu. Anh nhảy lên ghế cao yêu cầu người bán rượu một ly Martini, sau đó nhìn Sonny, "Hẹn mình ra đây, có việc gì. . . . . ."

"Bịch" ! Anh còn chưa dứt lời, đấm vào mặt anh là một quyền

của Sonny, làm anh té xuống, ngã trên mặt đất. Anh ôm lấy má, lau vết

máu trên khóe môi, không nhịn được mà kinh động, "Sonny, cậu điên rồi!"

Lúc này, tiếng nhạc huyên náo cùng đám người ồn ào bởi vì bạo lực đều yên

tĩnh trở lại. Thời gian giống như dừng lại, bên trong pub tĩnh lặng ngay cả cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ ràng, mọi người đều trố

mắt nhìn hai người ăn mặc cao quý hợp thời.

Sonny không để ý những người xung quanh nhìn mình, nắm cổ áo Vũ Chiêu Ngọc, một quyền lại rơi xuống.

Vũ Chiêu Ngọc đối mặt với nắm đấm cứng rắn của Sonny, tỉnh táo nhìn bạn

tốt: “Cho dù cậu muốn đánh, cũng phải có một lý do tốt cho mình."

Ánh mắt lạnh lùng của Sonny nhìn Vũ Chiêu Ngọc thản nhiên không sợ, vẻ mặt dần dần hòa hoãn xuống.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Một cô gái tóc dài, dáng người cao gầy thở hổn

hển vì bị người bán rượu kéo đến. Nhìn thấy Vũ Chiêu Ngọc bị đánh, cô

kinh ngạc nhướng mày, "Chiêu ngọc, tại sao là cậu?"

Vũ Chiêu

Ngọc vừa nhìn thấy cô, hai mắt mở to, miệng há to đến nỗi có thể nhét

vào một quả trứng đà điểu, "Em. . . . . . Tiểu U ? !" Vốn là khuôn mặt

bình tĩnh nhưng trong nháy mắt lại trở nên trắng bệch, giống như nuốt

vào Hoàng Liên (tên một loại thuốc Đông y) có khổ cũng không thể nói.

"Gọi dì U, đừng quên vai vế của chúng ta." Mai Như U vòng tay trước ngực,

ngông cuồng nhắc nhở anh. Cô là con gái nuôi của ông nội anh, theo vai

vế mà nói, anh phải gọi cô là cô. Nhưng ảnh hưởng giáo dục của nước

ngoài, cô cảm thấy dì U dễ nghe hơn, thế nên cô muốn bọn họ xưng hô như

vậy, "Có thể hay không nói cho tôi biết hai người đang làm gì ở quán của tôi?"

"Cô biết tôi?" Sonny ngạc nhiên, anh không nhớ là mình đã

từng thấy cô. Trước mắt anh là vóc người uyển chuyển của một cô nhóc,

thân cao chừng 1,72m, dáng như người mẫu, khoảng chừ