
ại đồng ý con gái nhà họ Phương?"
"Còn không phải là. . . . . . Ách! Có một thời gian công ty cha mẹ tôi kinh
doanh không tốt. . . . . . Sau nhờ nhà họ Phương giúp đỡ. . . . . . Ách! Nếu không vì tài sản, thì với tướng mạo bình thường, luôn nghiêm túc
cứng nhắc giống như phụ nữ già thì làm sao có người muốn!"
"Vậy anh hối hận sao?" Vũ Chiêu Ngọc nắm chặt ly rượu, chỉ sợ một khắc không khống chế được mà sẽ đánh người.
"Hối hận. . . . . . Ách! Dĩ nhiên hối hận, tôi mới tốt nghiệp học viện y. . . . . . Ách! Còn chưa hưởng thụ cuộc sống, liền bắt tôi kết hôn, tôi dĩ
nhiên không cam lòng." Lưu Tân say khướt ngã trái ngã phải, đến gần Vũ
Chiêu Ngọc thấp giọng nói, "Hi. . . . . . Hi! Tôi len lén nói cho anh
biết, cái loại phụ nữ già cổ quái đó rất lãnh cảm, sờ một cái giống như
muốn mạng của cô ta. . . . . . Ách! Cô ta cho là mình là gái trinh tiết, gả cho người còn không phải để cho người cưỡi, giả bộ cao quý. . . . . . Ta phi!"
Vũ Chiêu Ngọc đè nén lửa giận thiêu đốt lồng ngực
chuyển dời đến tay, "Binh!" Ly rượu bị anh bóp bể, mảnh thủy tinh ghim
vào lòng bàn tay cũng không cảm thấy đau.
"Chiêu Ngọc, cậu phát
bệnh thần kinh gì vậy?" Tòng Điện giám sát màn hình phát hiện Vũ Chiêu
Ngọc mất khống chế. Mai Như U chạy như bay đến bên cạnh anh, nhìn vết
máu đỏ thẫm từ lòng bàn tay rỉ ra, không nhịn được khẽ nguyền rủa.
"Không có gì!" Vũ Chiêu Ngọc nhàn nhạt cười, liếc một cái, vẩy vẩy tay, giống như người bị thương không phải là anh.
"Cậu ——" Mai Như U nhăn mày lại, giận Chiêu Ngọc không biết thương tiếc
mình, một mặt kêu phục vụ dọn dẹp, — vừa kêu người làm lấy hộp cấp cứu
xử lý vết thương cho anh, "Lần trước là đánh nhau phá quán, giờ lại đổ
máu tỏ vẻ anh hùng, không lẽ lần sau muốn chết ở đây chứ?"
Lưu Tân mắt say lờ đờ cuối cùng cũng chú ý tới cô gái đột nhiên xuất hiện, hắn nấc rượu, tà tà cười một tiếng.
"Hai! Em gái xinh đẹp —— ách! Dáng dấp cũng không tồi."
Vũ Chiêu Ngọc lắc đầu. Cẩn thận dò xét khuôn mặt đen thui của Mai Như U, xem ra có người muốn gặp họa.
Mai Như U nhanh chóng thay Vũ Chiêu Ngọc băng bó vết thương, "Được rồi! Cậu có thể đi." Đẩy anh ra ngoài, "Lần này chúng ta sẽ tính sổ." Cô nghiêng mắt nhìn tên Lưu Tân say như chết. Cái tên này từng tổn thương Phương
Vũ Tĩnh, hơn nữa đối với cô lại nói năng lỗ mãng. Theo bang quy của
Thiên Địa môn trị tội, sớm nên ngũ mã phanh thây, ném bỏ ở kênh rạch.
Vũ Chiêu Ngọc quay lại nhìn Lưu tân say khướt ở quầy bar, "Nhưng còn hắn thì sao?"
"Cậu yên tâm, hắn tạm thời không chết được." Cô sẽ làm cho hắn chết còn khó hơn sống.
"Nhưng, tôi đồng ý đưa hắn trở về, xe của hắn ở núi Dương Minh ——" lời còn chưa dứt liền bị đuổi ra pub.
"Cậu không cần phải quản, dì U sẽ xử lý thỏa đáng." Mai Như U ngọt ngào
cười, lộ ra lúm đồng tiền, tựa như một đóa hoa tươi nở rộ, nhưng lại có
kịch độc."Hắn tuyệt sẽ không nhớ chuyện gì đã xảy ra. Gặp lại!"
"U. . . . . ." Anh không có cơ hội mở miệng, cửa đã trước mặt anh đã đóng.
Vũ Chiêu Ngọc buồn cười lại tức giận, nhìn vết thương đã được băng bó
không còn chảy máu nữa. Thôi! Lần này để cho dì U thay anh dạy dỗ cái
tên vô sỉ kia một lần vậy. Rời khỏi pub, Vũ Chiêu Ngọc lên xe nhưng lại không có mục đích đến. Anh biết nếu về nhà, bà
nội và mọi người sẽ thay nhau giáo huấn anh, còn nếu đến nhà họ Phương
tìm Vũ Tĩnh, chỉ sợ cô không chịu gặp.
Mãi cho đến đêm khuya, anh lê cái thân mệt mỏi trở biệt thự của mình, bởi vì nơi này còn lưu lại hơi thở của cô.
Ven theo con đường quốc lộ, màn đêm tĩnh mịch vắng vẻ, tiếng sóng biển cùng tiếng gió giao nhau càng thêm lạnh lẽo rùng người, càng tăng thêm nỗi
sầu, phiền muộn trong lòng anh.
Đã lâu anh không về đây, nhưng kỳ quái là sao biệt thự lại sáng. Chẳng lẽ người dọn dẹp quên tắt đèn!
Lái xe vào biệt thự, anh lại ngẩng đầu lên, vốn căn phòng vẫn sáng bất chợt tối đi. Đèn hư sao? Có lẽ là đã sử dụng quá lâu lại không thay, như vậy phải gọi người đến kiểm tra mới được.
Anh cầm chìa khóa cắm vào ổ thì nhạy bén nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng bên trong. Nơi này trừ anh ra, chẳng lẽ còn có người. . . . . . Ăn trộm? Anh suy nghĩ.
Thuở nhỏ cùng ông nội học chút võ, anh cảnh giác vễnh tai, cảm giác có người đứng sau cửa. Anh hít thật sâu, đè xuống tâm tình đang khẩn trương, mở ổ khóa. . . . . .
Trong bóng tối một cây gậy hướng vào anh, anh
không muốn lấy tay bắt, nhưng không khéo lại đụng phải vết thương trên
bàn tay. Anh buồn bực khàn một tiếng, miễn cưỡng cắn răng chịu đựng,
duỗi bàn tay không bị thương, nắm lấy cánh tay đối phương, lấy cùi chỏ
ghìm chặt cổ người đó, nhưng ——
"A ——" Khi ngửi được mùi hương
quen thuộc, cùng tiếng kêu chói tai suýt nữa làm thủng màng nhĩ, anh
không thể không buông tay ra. Thoát khỏi sự kiềm chế, đối phương không
chút lưu tình giơ tay lên muốn đánh ——
"Kinh Hỉ!" Giọng nói trầm thấp kêu lên, làm cánh tay dừng ở giữa không trung.
". . . . . . Ngọc? !"
"Trước tiên hãy mở đèn lên có được hay không?" Vì vừa mới chống đỡ hành động
bất ngờ của cô nên anh cảm thấy bàn tay nóng rực đau đớn, có thể vết
thương lại n