
ng, thế nhưng trong lòng mơ hồ đau đớn.
Ly Thương
Chi Tuyết không nói thêm câu gì, nick của anh rất nhanh xám xịt, Hồng
Phi đột nhiên không có tâm tình luyện cấp, logout đóng máy tính.
Tuy hiện tại mới có 8 giờ tối, Hồng Phi lại đột nhiên cảm thấy cực kỳ mỏi
mệt, cô nhắm mắt, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, cởi áo nằm ở
trên giường.
Đêm nay giấc ngủ không yên ổn, nửa đêm tỉnh vài lần, cho đến 6 giờ sáng mới mệt mỏi thiếp đi.
8 giờ sáng Quý Viễn gọi điện, nói Tương Dịch một mình đáp máy bay đến S
thị, vì muốn cho người nhà một phen kinh hỉ, nhất định không để cho ai
đi đón, chỉ liên lạc với Quý Viễn, nhưng buổi sáng nay hắn có tiết không thế ra sân bay, bởi vậy muốn hỏi một chút Hồng Phi có bận hay không.
Hồng Phi nhìn thời khóa biểu trên bàn, phát hiện hôm nay không có tiết liền đồng ý.
Quý Viễn sau đó gửi ảnh chụp Tương Dịch cho nàng, Hồng Phi tiếp thu, nhìn
thấy có 8 phần giống Tương Ly kia thì lâm vào trầm mặc.
Từ đại học C đến sân bay ước chừng mất 40 phút, Hồng Phi gọi taxi, đi đến nhà chờ trong sân bay.
Chuyến bay từ Luân Đôn đến Thượng Hải đã sắp hạ cánh, khoảng chừng 9h30 sẽ
đến nơi. Có thể do thời tiết tốt, máy bay đến sớm hơn so với dự đinh,
mới hơn 9h radio đã thông báo người nhà chuẩn bị đón người.
Hồng
Phi ở trong đám người kiễng mũi chân ra sức tìm kiếm, rất nhiều người da trắng tóc vàng kéo hành lý đi qua nhưng không phát hiện bóng dáng tiểu
bất điểm Tương Dịch, ngược lại có người rất giống Tương Ly, thiếu niên
đội mũ lưỡi trai trắng đi tay không.
Người dần đi hết, Hồng Phi ngày càng bất an, nếu, nếu đợi 10 phút nữa còn không thấy hắn, cô liền đi hỏi quản lý sân bay.
Lúc này, thiếu niên đội mũ lưỡi trai trắng đi đến trước mặt Hồng Phi, Hồng
Phi lại chỉ lo tìm bóng dáng Tương Dịch, cũng không chú ý tới hắn.
Đột nhiên cảm thấy eo mình bị người ta ôm lấy, lại tức dùng sức một cái, cô mất thăng bằng mà ngã vào lòng người nọ, Hồng Phi ngẩng đầu, nhìn thấy
chính là đôi mắt đen thâm thúy.
Là Tương Ly, thần sắc anh có chút mỏi mệt, nhưng đôi ánh mắt lại sáng đến kinh ngạc.
“Tương Dịch không đến, là anh.”
Biết bản thân bị lừa, Hồng Phi rất là tức giận, giãy dụa muốn thoát khỏi sự kiềm chế của anh, nhưng người Tương Ly tuy gầy, lực đạo lại rất mạnh,
anh chỉ dùng một tay ôm cô nhưng Hồng Phi bất luận dùng cách gì cũng
không giãy ra được.
“Anh muốn làm cái gì?” Rốt cuộc vì sợ mất mặt, Hồng Phi nhỏ giọng hỏi hắn.
“Hồng Phi.” Đây là lần đầu tiên Tương Ly kêu tên của cô, “Có lẽ anh nên gọi
em là Thiên Thượng Hồng Phi hoặc Tiểu Tước Ưu Thương?”
Hồng Phi rõ ràng bị dọa, một đôi mắt hạnh mở to, nhìn anh kinh ngạc.
“Anh làm sao biết?”
Tương Ly khóe miệng mỉm cười, “Đứa ngốc, em nghĩ mọi người đều không nhìn ra sao?”
Tương Ly thấy Hồng Phi vẫn không nhúc nhích, lại dịu dàng dựa vào
ngực mình, thật đúng là làm cho người ta vui mừng. Nhưng khi cô tỉnh táo lại chắc sẽ ngượng chết mất.
Vì thế, cho dù vạn lần không muốn, Tương Ly vẫn nhẹ giọng nói: “Đi ăn chút gì đó với anh, đồ trên máy bay thật khó ăn.”
Nói xong, bất động thanh sắc kéo tay cô đi về phía trước.
Trong đầu Hồng Phi tiếp tục tiêu lời nói sét đánh kia, cho đến khi Tương Ly
đem cô đến quán cà phê gần sân bay, bản thân vẫn chưa ý thức được tay
mình vẫn bị người ta nắm.
Tương Ly mua hai cốc cà phê, một miếng bánh ngọt chocolate, một miếng bánh ngọt vị cam, cùng với một miếng sandwich lớn.
Bưng đồ ăn ngồi xuống, đem cà phê cùng bánh ngọt vị cam đưa đến trước mặt Hồng Phi.
Lắc lắc đầu, Hồng Phi tỏ vẻ bản thân không đói, cũng đem bánh ngọt đẩy lại cho anh.
“Anh…… biết khi nào?” Cho dù nhìn thấu Thiên Thượng Hồng Phi cùng Tiểu Tước Ưu Thương là một người, nhưng không thể khẳng đinh là cô?
Tương Ly
không lập tức trả lời, mà thản nhiên ăn mấy miếng bánh ngọt chocolate
rồi mới nói “Từ lần đầu tiên gặp mặt anh đã biết.”
“……”
“Em từng post bài trên diễn đàn. Tiểu Tước Ưu Thương cùng Thiên Thượng Hồng Phi cùng ip.”
“IP của trường, mấy ngàn người, anh làm sao có thể xác định chính xác?”
Tương Ly cười khẽ, “Cho dù ip giống nhau, nhưng năng lực cùng nhận biết không thể giống nhau. Những gì chỉ Thiên Thượng Hồng Phi biết, Tiểu Tước Ưu
Thương cũng biết.”
Hồng Phi cười khổ, “Đúng a, em đích thực không thể giả bộ làm tân thủ.”
Uống một ngụm cà phê, Hồng Phi lại hỏi “Bởi vì ip của em và Quý Viễn giống
nhau, anh nghe thấy tên của em và Thiên Thượng Hồng Phi tương tự, liền
liền cho rằng đó là một người?”
Tương Ly lắc lắc đầu, “Chưa đủ.”
“Còn nữa……?”
“Giọng nói của em, cùng biểu hiện của em ngày đó.”
“Em ở trong bang nói rất ít, thời gian đã qua rất lâu, anh vẫn nhớ kỹ?”
Tương Ly ngưng thần nhìn cô, đồng tử tựa như đêm tối, thực dễ dàng làm cho
người ta không kiềm chế được chìm đắm trong đó, Hồng Phi bị hắn nhìn
thập phần không tự nhiên, mặt đỏ bừng nhìn sang chỗ khác.
“Như thế nào……?”
Tương Ly khẽ thở dài, “Người hầu của anh giọng rất dễ nghe. Cho dù qua bao lâu, đều không có khả năng quên đi.”
Lời nói ái muội, ánh mắt thâm tình, bất luận là ai cũng đều động lòng. Huống hồ bản thân cô cũng thích an