Polly po-cket
Thiên Thượng Hồng Phi

Thiên Thượng Hồng Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326054

Bình chọn: 10.00/10/605 lượt.

ting!!

Nhiệm vụ kế tiếp là mua quần nhỏ nữ hài tử thường dùng.

May mắn thay chỗ bán quần nhỏ cho nam và nữ ở cùng một chỗ, Tương Ly chọn

nơi trung gian, làm ra vẻ đang chọn đồ cho nam, nhưng ngay lập tức lại

lấy đồ của nữ bỏ vào trong xe

Hoàn thành được 50% nhiệm vụ, Tương Ly thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lóe lóe, mơ hồ có chút đắc ý.

Ai ngờ còn chưa kịp đem quần nhỏ xe kín, một bé trai chưa đầy năm tuổi đi

qua, chỉ vào vật phẩm trong xe của Tương Ly, nói: “Mẹ, mẹ, ca ca này cư

nhiên mua tiểu khố khố của con gái..”

“….”

Bà mẹ trẻ kia

trộm liếc Tương Ly một cái, dáng người của hắn hơi gầy, nhưng vóc dáng

cao to, thêm nữa khí chất hơn người, nếu như bình thường, chắc chắn là

đối tượng khiến cho nữ nhân thét chói tai, hiện giờ liên hệ với một bao

quần nhỏ của nữ nhân, khó tránh khỏi làm người ta… trợn mắt.

Vỗ nhẹ đầu đứa con không hiểu chuyện, bà mẹ kia có chút ngượng ngùng cười cười, đi qua bên người Tương Ly.

Tương Ly cả người hóa đá, nhất thời biến thành phù điêu.

Cách đó không xa, còn nghe được một đoạn đối thoại như vầy.

“Mẹ, mẹ.”

“Ân, bảo bối, làm sao vậy?”

“Ca ca kia có phải làm từ khối băng hay không, lúc con đi qua thấy rất lạnh.”

“Ách.. bảo bối a, ở bên ngoài không nên nói lung tung. Bình thường biến thái ca ca, tâm trả thù rất mạnh.”

“….”

Tương Ly không biết bản thân như thế nào đi đến quầy thu ngân, đợi cho đến khi hắn phản ứng lại, là lúc đến hắn thanh toán.

Lại đè thấp vành mũ, mặt cũng cúi thấp hơn, vẫn chưa đủ, đợi đến khi kết

toán, còn bỏ thêm một câu: “これ,いくらですか” (này, bao nhiêu tiền?)

Ừ, Tương công tử thành công bôi đen quỷ Nhật Bản một lần, vỗ tay khen ngợi!

****

Gõ cửa phòng, Tương Ly nhẹ giọng nói: “Ở ngoài cửa, tự mình lấy.”

Hồng Phi mở ra một cánh cửa, Tương Ly ngồi trên sô pha phòng khách nhìn thấy một cánh tay trắng trẻo mảnh khảnh, trên còn dính chút bọt nước, phỏng

chừng vừa mới tắm rửa xong. Tim đột nhiên đập mạnh, Tương Ly vội vã rời

tầm mắt, chuyên tâm uống cà phê của mình, đại não lại bắt đầu không nghe lời đi vào cõi thần tiên.

Người hầu thật sự không có ý thức an

toàn, nếu đổi lại là một kẻ có sắc tâm, chỉ sợ sớm đã phá cửa mà vào.

Bất quá nàng dám không kiêng nể gì như vậy, phỏng chừng cũng bởi tin

tưởng thái độ làm người của hắn.

Tin tưởng Ly Thương Chi Tuyết trong trò chơi, là một chính nhân quân tử.

Tương Ly cười nhẹ, hắn vị tất đã là chính nhân quân tử, cũng không phải Liễu

Hạ Huệ, chẳng qua đôi bên tiếp xúc còn ít, vẫn nên tiếp tục bồi đắp.

Hồng Phi trong chốc lát không có đi ra, Tương Ly không có việc gì làm, mở máy tính lên mạng tra tư liệu.

Bạn gái đến ngày ấy nên ăn cái gì?

Mười phút sau, Hồng Phi từ trong nhà tắm đi ra. Vừa tiếp xúc với ánh mắt

Tương Ly, lập tức cúi đầu né tránh, mái tóc dài thuận thế buông xuống

dưới, che khuất hai má đỏ bừng, nhưng hai vành tai đỏ ửng vẫn tiết lộ

cảm xúc của nàng lúc này.

“Ăn chút điểm tâm đi.”

Dưới lầu vừa

vặn có một hàng cháo đậu đỏ linh tinh gì đó, dì baidu nói nữ nhân đến

tháng ăn thứ này rất tốt, Tương Ly do dự một lúc, cuối cùng quyết định

mua hai phần, vài phút trước đã đưa đến.

“Cám… cám ơn.”

Người hầu trong trò chơi có chút lớn mật, cũng nghịch ngơm, ở ngoài đời lại

thêm vài phần thẹn thùng, ít nói. Bất quá cho dù người hầu có thẹn

thùng, cũng là một phong cảnh mỹ lệ.

Nhất thời không ai nói

chuyện, cả hai im lặng ăn bánh, Hồng Phi ngẫu nhiên có liếc mắt nhìn

Tương Ly một cái, thấy hắn thần sắc tự nhiên ăn chính mình điểm tâm,

không hiểu tại sao cảm giác xấu hổ cũng chậm rãi hòa tan.

“Cái kia, giường đệm em sẽ giặt sạch sẽ, bất quá em sẽ mua lại một bộ, buổi tối bảo Quý Viễn đem tới.”

“Không cần.”

“Ách.”

“Tiết kiệm.” Liếc mắt nhìn nàng một cái, Tương Ly thản nhiên nói.

Đương nhiên nếu để Tương Sinh và Quý Viễn nghe được những từ này, phỏng chừng bọn họ sẽ cười đến rụng răng, với trình độ tiêu xài hoang phí của Tương công tử, một năm phải thay mới mấy bộ chăn đệm, còn có mặt mũi ở trong

này nói phải tiết kiệm.

“….”

“Buổi sáng có tiết không?” Miễn cho nàng thêm xấu hổ, Tương Ly chủ động chuyển sang đề tài khác.

“Có. 10h45.”

Nhìn đồng hồ, “Chỉ còn nửa giờ, đi xe đến có kịp không?”

“Kịp, ước chừng chỉ mất hơn hai mươi phút.”

“Vậy ngươi thì sao? Ở nhà hay là…” Đi tìm cô gái kia.

“Tôi đi cùng em.”

“A?”

“A Viễn bảo tôi đưa em về trường học. Huống hồ tôi cũng muốn nhìn xem đại học trong nước có dạng gì?”

“Như vậy…”

“Ăn xong chưa?”

“Xong.”

“Đi thôi.”

Tương Ly tiện tay khoác áo lông, chuẩn bị ra ngoài, Hồng Phi kinh ngạc hỏi “Bên ngoài rất lạnh, anh mặc ít như vậy?”

“Không mang áo rét.”

“Ách…” Hồng Phi liếc mắt nhìn hắn một cái, ngượng ngùng đem khăn quàng cổ màu

đen tự đan lấy xuống đưa cho hắn “Anh quàng lên trước đi.”

“Cám

ơn.” Tiếp nhận, tự nhiên quàng lên cổ mình, một mùi hương cỏ huân y

thoảng qua mặt, thật sự rất dễ chịu, Tương Ly nheo nheo mắt, khóe miệng

hiển lộ nụ cười.

Ngô, ngoài trời cũng không quá lạnh, áo choàng cất trong va ly không cần phải lấy ra dùng.

Bên ngoài mưa đã tạnh, lái xe rất thuận tiện, không đợi bao lâu, hai người cùng lên