
châu báu gì đó để phối hợp
với quần áo không?”
Nhân viên cửa hàng nịnh hót cười,trả lời: “Dĩ nhiên,tiên sinh mời sang bên này. . . . . .”
(. . . . . . )
Ra khỏi tiệm trang sức mặc dù Diệp Vị Ương lần nữa tỏ rõ đã mặc giày
cô có thể tự mình đi,nhưng Đông Phương Thước bá đạo độc đoán ôm lấy cô
huýt sáo trở lại xe thể thao.
Diệp Vị Ương xuyên thấu kính xe nhìn chính mình,cảm thấy cô đã biến
thành một búp bê tinh phẩm,dáng vẻ thật vô cùng. . . . . . Quỷ dị! Nếu
như phải thành thực nói đúng là dung hợp giữa dã tính,dịu dàng cùng hồn
nhiên thành một thể!
Len lén liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi ghế tay lái,thật không nhìn
ra người này có thể. . . . . . bới tóc! Hơn nữa cô lần đầu nhìn thấy
người trực tiếp sử dụng dây chuyền hột xoàn màu đỏ óng ánh thay dây buộc tóc! Thật sự quá xa xỉ!Nhưng không thể phủ nhận được hắn giú,mái tóc
dài đen nhánh nghiêng sang bên chỉ chừa vài sợi rũ xuống hai bên má,lộ
ra cả khuôn mặt càng thêm hoàn mỹ quyến rũ ! Trời ạ,cảm giác này. . . . . . Thật chết người! Nào có nửa điểm bóng dáng như bình thường!
Đang lúc ấy thì hơi thở quyến rũ nóng rực cùng giọng nói trầm thấp
lần nữa gần vùng tai nhạy cảm của cô truyền đến: “. . . . . . Tiểu Diệp
Tử,em thật sự rất hấp dẫn rất mê người! Cho nên. . . . . . chút nữa đến
hiện trường hôn lễ,em một tấc cũng không được rời anh.Nếu không. . . . . . anh không bảo đảm khi không vui sẽ làm ra cử động gì đâu nha . . . .
.”
Lần này không phải cảnh cáo uy nghiêm,mà là. . . . . . lời khuyên ái muội.
. . . . . . . . . . . Tôi là cô gái mặt ngoài dịu dàng nhưng trong
xương trời sanh quật cường.Sau đó không lâu tôi rốt cuộc hiểu rõ,tôi có
thể coi thường lời cảnh cáo của Đông Phương nhưng nhất định không được
quên lời khuyên ái muội hắn nói!Người này sau khi mất trí nhớ trở nên
yêu nghiệt lưu manh rồi!
——— Diệp Vị Ương tự nói
Đông Phương Thước phun hơi nóng bên tai Diệp Vị Ương vừa nói lời nói
mập mờ làm người ta muốn làm nghịch lại lời hắn,sau đó lập tức ngồi
thẳng người nghiêm chỉnh bắt đầu nghiêm túc lái xe.
Diệp Vị Ương làm bộ nghe theo,thật ra lạnh lùng không muốn nghe lời
hắn,cô lơ đễnh lại chán đến chết nhìn mình chằm chằm ngón tay được cắt
sửa chỉnh tề,trong lòng thật ra. . . . . . rất khẩn trương!
Nhìn chằm chằm vào móng ngón tay cũng không phải cách nhưng lại không muốn ngẩng đầu đối mặt người đàn ông hay thay đổi bên cạnh,cho nên ánh
mắt Diệp Vị Ương lại liếc qua,vì vậy đã nhìn thấy giày dưới váy.Đôi giày hắn thừa dịp cô thay dạ phục lén đi mua.
Không thể không khen hắn là người tỉ mỉ.Màu sắc giày không chỉ phù
hợp lễ phục trên người,hơn nữa rất khó tìm được loại có đệm êm,như vậy
chân bị thương của cô sẽ không bị đau.
Không phải không cảm kích chẳng qua không biết làm sao biểu đạt thiện ý,vì vậy tiếp tục giữ vững im lặng.
Dạ Phi Phàm mím chặt môi mỏng,ánh mắt càng ngày càng lãnh khốc.Hàn
Thiên Tuyết quen biết hắn nhiều năm,vẫn không cách nào đối mặt khí thế
mạnh mẽ của hắn làm bộ như không có gì xảy ra.Khi nhìn kỹ hắn cô không
tự chủ cảm thấy khẩn trương.
Cô thấp thỏm bất an,ánh mắt thận trọng ngược lại rất giống giống Diệp Vị Ương.Thời điểm Diệp Vị Ương ở trước mặt Dạ Phi phàm luôn cố gắng làm việc tốt nhất,chỉ sợ hắn không vui không hài lòng không để ý tới cô,cho nên nhìn ánh mắt này Dạ Phi Phàm cảm thấy quen thuộc.
Rõ ràng cô gái xinh đẹp trước mắt là Hàn Thiên Tuyết nhưng trong mắt
Dạ Phi Phàm lại biến ảo thành bóng hình xinh đẹp Diệp Vị Ương,sự thật ra sao chính hắn là người rõ nhất..
Thấy ánh mắt phức tạp của Dạ Phi Phàm vẫn đang nhìn mình,ánh mắt thâm thúy đó khiến Hàn Thiên Tuyết lớn mật,dứt khoát một lần nữa giạng chân
trên người hắn,khẽ lắc mông cọ sát hắn,nhưng lần này cô không dám nói
nữa lời,chỉ cắn môi hừ nhẹ mong đợi nhìn hắn.
“A,câu dẫn tôi sao? Được,cô đã buông thả không đợi nổi đến lên giường của tôi,sẽ theo mong muốn của cô!” Hắn cười lạnh lẽo,nắm chặt cằm
cô,không chút thương tiếc nói.
Bị hắn đánh giá phóng túng,Hàn Thiên Tuyết trong lòng đau nhói nhưng
quật cường dán chặt vào hắn,kiên định nói: “Đến đây đi,em muốn anh tiến
vào em! Em muốn anh. . . . . . mạnh mẽ xé rách em!”
Ánh mắt của Dạ Phi Phàm trong lúc cô không ngừng lặp lời nói con
ngươi trong trẻo lạnh lùng mà đen bóng chuyển thành giông bão,hắn không
có khúc dạo đầu trực tiếp hướng phía trước đâm vào người cô! Thật sâu. . . . . . Tiến vào cô!
“A. . . . . .” Hàn Thiên Tuyết đau hét lên một tiếng,không ngờ hắn
trực tiếp vọt vào!Bàn tay giữ eo cô bóp một cái,bấm vào người,để cô dựa
lên mặt ghế sôpha,một tay khác để sau ót của cô,dễ dàng giữ chặt cả
người cô,sau đó nghiêng đầu cắn một cái lên đầu vai trắng nõn,cô chỉ kịp hừ một tiếng,mặc hắn xỏ xuyên . . . . . . Thật tàn nhẫn. . . . . .
“Lần đầu tiên? Lần đầu tiên của em?” Dạ Phi Phàm kinh ngạc dùng giọng khàn khàn hỏi,tâm trạng không biết vui hay buồn,hắn cho rằng cô đã sớm. . . . . .
Hàn Thiên Tuyết rốt cuộc không cố kiên cường nữa,nước mắt của cô rốt
cuộc không thể ức chế chảy xuống,cô nói tiếp lời hắn: “A,Đúng vậy,lần
đầu tiên của em! Cũng khó trách