Duck hunt
Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta

Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328415

Bình chọn: 9.5.00/10/841 lượt.



giận không thể phát tiết,hắn lần nữa kéo lấy Hàn Thiên tuyết ngã trên

ghế salon lên,tàn bạo hôn như muốn xé rách cô.

Hắn không hiểu,tại sao ngay cả Diệp Vị Ương khôn ngoan hiền thục cũng không nghe lời hắn,hoài nghi hắn,không tin hắn,thậm chí muốn rời khỏi

hắn?Tại sao trong cuộc đời hắn xuất hiện một người đặc biệt hắn muốn quý trọng lại không giữ được?

Hắn thật sai rồi sao? Nhưng khi nhìn thấy trên người Diệp Vị Ương

khoác áo vest của người đàn ông khác,hắn vô cùng giận,đố kị sắp phát

điên!Căn bản không thể tỉnh táo như bình thường.

Diệp Vị Ương biết rõ hắn không thích cô đến gần bất kỳ người đàn ông

khác,biết rõ hắn hi vọng cô làm thư ký riêng của mình,biết rõ hắn vô

cùng ghét cô đi làm người mẫu,nhưng vì nguyện vọng mẹ cô,cô vẫn cố chấp

dùng thân phận người mẫu xuất hiện trước mặt công chúng!

Cô thật yêu hắn sao? Không thấy được tình yêu của hắn?Hoặc chỉ lợi

dụng hắn thôi,lợi dụng quyền thế cùng địa vị của,lợi dụng hắn thỉnh

thoảng thỏa hiệp,bò lên đứng vị trí đầu trong giới người mẫu hiện nay!

Đúng vậy,nhất định là vậy,trên thế giới này không có tình yêu vĩnh

hằng thuần khiết,tất cả đều xây dựng trên lợi dụng và tổn thương? Tất cả phụ nữ đều là dạng thay lòng giống mẹ hắn,bỏ rơi chồng cùng con

trai,những người đều không thể tin!

Dạ Phi Phàm điền cuồng hôn Hàn Thiên Tuyết,mà Diệp Vị Ương không để ý vết thương ở chân khổ sở rời khỏi. . . . . .

Sau khi Diệp Vị Ương khóc rời đi,Hàn Thiên Tuyết bị Dạ Phi Phàm hoàn

toàn mất khống chế hôn thiếu chút nữa ngất đi,hắn ôm cô thật chặt như

muốn bẽ gãy xương cốt của cô.Đây chính là trừng phạt cùng phát tiết ?

Không mang theo chút dịu dàng.

Nhưng bất luận hắn tàn bạo hơn nữa,cô vẫn hiểu mục đích tối nay của

mình,cô tuyệt đối không lùi bước,cô phải quyết tâm vãn hồi tình yêu của

mình!

Bởi vì cảm thấy Dạ Phi Phàm đặc biệt quan tâm Diệp Vị Ương,quen biết

nhiều năm có nhiều chuyện đã từ từ thay đổi,cô Hàn Thiên tuyết không còn là duy nhất của hắn,hắn cũng không bao giờ nuông chiều cô,mãi mãi đợi

cô,cho nên cô muốn vãn hồi tất cả,muốn giao ra thân thể của mình.

“Cô cũng mặc quần áo tử tế rồi cút cho tôi!” Dạ Phi Phàm đột nhiên dừng lại tất cả động tác,lạnh lùng đuổi cô đi.

Không,cô không đi.

Đến nước Pháp mấy năm nay cô vô cùng hối hận,nếu như không phải giúp

đỡ người bạn thần bí cô đã sớm trở lại,cô. . . . . . rất nhớ hắn.

“. . . . . . Phi Phàm,anh sao vậy?” Cô gượng cười nhìn gương mặt hắn đột nhiên tối sầm.

Dạ Phi Phàm mím chặt môi mỏng,ánh mắt càng ngày càng lãnh khốc.Hàn

Thiên Tuyết quen biết hắn nhiều năm,vẫn không cách nào đối mặt khí thế

mạnh mẽ của hắn làm bộ như không có gì xảy ra.Khi nhìn kỹ hắn cô không

tự chủ cảm thấykhẩn trương.

Đi đi,đi cùng Đông Phương Thước mất trí nhớ đi đến hiện trường hôn lễ thôi,cô muốn xem thử khi cô cùng người đàn ông khác xuất hiện trước mặt Thanh Phong Tuấn hắn có để ý không.Nếu như. . . . . . Hắn vẫn thờ ơ

không để ý.Vậy cô có thể hết hi vọng.

Ra quyết định dứt khoát,cô bỗng nhiên thấy có chút áy náy với Đông

Phương Thước,dù sao. . . . . . từ giờ trở đi cô quyết đinh lợi dung hắn

một lần.

Khi Diệp Vị Ương mang theo tâm tình phức tạp chậm rãi đi ra khỏi phòng thay đồ nhưng không thấy bóng dáng Đông Phương Thước!

Sâu trong lòng cô bắt đầu lo lắng!Chả lẽ trời cao tính đuổi tận giết

tuyệt cô sao? Cô mới quyết định phối hợp người này diễn một vỡ kịch,đánh cuộc đến hiện trường hôn lễ Thanh Phong Tuấn,kết quả. . . . . . không

thấy Đông Phương Thước?

Diệp Vị Ương mất mác ủy khuất cúi thấp đầu,môi vô ý cong lên,người

mất trí nhớ đúng là không thể tin,một chút kiên nhẫn cũng không có,nói

một tiếng cũng không nói đã rời đi. Cô xoay người tính toán vào phòng

thay ra lễ phục đắt giá trên người trả lại cửa hàng.

“Huýt ———”

Lại nghe rõ ràng tiếng huýt sáo vang lên.

Diệp Vị Ương nghi hoặc ngẩng đầu,mắt trợn to lạ thường,không tin nổi

nhìn cái tên đang nhếch môi cười nhạt! Thì ra hắn không bỏ đi,mà . . . . . . đi mua giày cho cô!

“Chậc chậc,Tiểu Diệp Tử,quả nhiên mỹ nhân quay đầu mỉm cười rất đẹp

ah!Rất đẹp đấy!” Đông Phương Thước cười sang sảng khen ngợi cô.Thậm chí

ánh mắt nhìn cô so với trước còn sáng hơn đẹp hơn.

A a a,không nghĩ Tiểu Diệp Tử chỉ đơn giản đổi bộ dạ phục thôi trong

nháy mắt lại biến thành nữ thần quyến rũ!Chỉ nhìn thôi đã đủ huyết mạch

bành trướng,thật muốn!

Dĩ nhiên đều khiến hắn hài lòng nhất chính là. . . . . . Hắc hắc “dâu tây” hắn tự mình để lại trên cổ Diệp Vị Ương,thật có cảm giác thỏa

mãn!Đúng,thật mong đợi Thanh Phong Tuấn nhìn thấy kiệt tác của mình,phản ứng nhất định rất thú vị!

Hắn đến gần Diệp Vị Ương thêm mấy bước,thân thể cao ráo ngửa ra

sau,tay trái ôm ngực,tay phải xoa cằm dưới,nghiền ngẫm nhìn cô: “. . . . . . Ack,cho tôi suy nghĩ một chút,dạ phục này nên kết hợp với kiểu tóc

gì mới tốt.”

Diệp Vị Ương cảm thấy đối phương ánh mắt nóng rực mà chuyên chú như

muốn xuyên thủng cô,thấy vậy cô cả người không được tự nhiên.Đang không

biết làm sao,Đông Phương Thước lại tới chào hỏi nhân viên cửa hàng:

“Tiểu thư,trong tiệm cô có bán trang sức hay