
o rèm cửa sổ,lại ngạc nhiên không biết Thanh Phong Tuấn đã ngồi dậy từ lúc nào,khuôn mặt đẹp
tựa yêu nghiệt,tròng mắt nồng nàng rực lửa nhìn chằm chằm cô.
Ánh mắt của hắn khiến Diệp Vị Ương hốt hoảng.
Hiazzz,sớm biết như vậy đã không đi vào,nhất định đã quấy rầy hắn
nghỉ ngơi rồi?Ánh mắt mê muội vậy khiến cô rất có áp lực nha.Đang lúc
Diệp VịƯơng đang nghĩ có nên rời đi hay không,Thanh Phong Tuấn chậm rãi
vén chăn lên,giọng trầm thấp xen lẫn ái muội”VịƯơng,cùng anh ngủ một lát đi.”
Hả? Nói gì vậy? Dọa người! Mặc dù rất hoài niệm lồng ngực của hắn
nhưng cô còn chưa học được tính cởi mở nha!Rõ ràng còn ban ngày mà!
Đang muốn lùi về phía sau lại nghe được Thanh Phong Tuấn thở dài một
tiếng,chủ động xuất kích nhanh chóng khóa trái cửa phòng không cho cô cơ hội chạy thoát.S au đó hắn cười khe khẽ,nhẹ nhàng đá quét ngang một
cái,biết Diệp VịƯơng nhanh nhẹn sẽ nhấc cao chân lắc mình tránh khỏi sự
tập kích của hắn,vì vậy hắn nhân cơ hội đá rơi đôi dép lông nhung lúc cô nhấc cao chân lên,kéo gối ôm đầu ra,nhẹ nhàng lại bá đạo lôi cô lên
giường.
Ngay sau đó,sượt một cái,hắn đã kéo cô chui vào chăn ấm áp,bàn tay tự nhiên ôm lấy eo thon của cô để đầu cô vùi vào trong ngực hắn.Ngửi được
mùi hương thơm ngát trên người cùng trên tóc Diệp VịƯơng,Thanh Phong
Tuấn thỏa mãn hít một hơi sâu.Còn có cái giường này vẫn rất dễ chịu,ôm
cô thật thoải mái,dục vọng của hắn chứ như thế bùng lên,thật muốn yêu
thương cô mãi mãi.
Thanh Phong Tuấn cúi đầu nhìn Diệp VịƯơng chôn chặt trong ngực
hắn,nhẹ nhàng thở dài, òng bàn tay từ từ dùng sức kéo cô ôm thật chặt
vào trong ngực,như muốn đem cô hòa vào trong xương tủy khảm vào cơ thể
hòa làm một,cả đời cũng không chia lìa.Tựa như mấy năm trước,mỗi lần ôm
cô,hắn đều có cảm giác chưa thỏa mãn,Thanh Phong Tuấn không thể không
thừa nhận hắn rất nhớ.Hắn thật hoài nghi năm năm nay không có Diệp
VịƯơng bên cạnh,hắn không biết làm sao trôi qua.Những ngày đó thực sự là địa ngục.
Thanh Phong Tuấn nghe tiếng hít thở nho nhỏ đều đều của Diệp
vịƯơng,đôi mắt cơ trí thâm trầm thoáng hiện lên nét cười,hắn biết cô xấu hổ đang vờ ngủ đây mà.Vì vậy,ngón tay thon dài ôm bên hông cô bắt đầu
không an phận,một hồi len len xoa lên sống lưng,một hồi lại chuyển đến
vòng bụng bằng phẳng khiến người ta mơ màng.
“A…………..ưm……….”Diệp VịƯơng rốt cuộc cũng không chịu được nhíu mày khe khẽ rên rĩ.Thật là! Hắn không biết một chút hành động “vô tâm” của hắn
giày vò cô lắm sao?Toàn thân nóng rang giống như bốc cháy,thật khó chịu!
Giằng co một hồi Diệp VịƯơng rốt cuộc không thể tiếp tục vờ ngủ,không nhịn được chủ động mở miệng nói “Không phải anh vừa nói nói mệt sao?
Tại sao bây giờ lại không ngủ? Có phải em quấy rầy anh không? Vậy anh
mau buông em,em ra ngoài là được!”
“…………..Em,Anh có thể thả em đi sao?Chính em châm lửa cho nên em phải
chịu trách nhiệm.” Giọng hắn hơi khàn khàn,mị hoặc lòng người.
“Em……..em căn bản cái gì cũng không làm nha,anh……..là anh lộn xộn” Diệp VịƯơng đỏ mặt cãi lại lời buộc tội của hắn.
“Được rồi………nếu không,VịƯơng,vậy em làm chút gì đi.Hoặc anh với em
cùng nhau làm…”Hắn cố ý thì thầm bên tai cô,ánh mắt lại giống như thiên
thạch đen lóe ra lửa cắn nuốt cô,nhịp tim cũng theo nhiệt độ nóng bỏng
của cơ thể mà gia tăng tốc độ.
“……….” VịƯơng đương nhiên nghe rõ ý tứ trong lời nói của hắn,tim đập
bang bang, không biết làm sao để thoát khỏi ngực hắn,hiazzzz,ở phương
diện này cô thực sự là một người hay xấu hổ nhát gan chỉ muốn chạy trốn
thôi.A,nghĩ tới cảnh đó đã cảm thấy đỏ mặt,không được,mặt thế này làm
sao ra ngoài gặp người.
“Chúng ta……..Chúng ta không thể như vậy.Bảo bối bất cứ lúc nào cũng
có thể trở về.”Diệp VịƯơng đỏ mặt tim đập liên hồi ngượng ngùng tìm lý
do.
“Yên tâm,anh tin con trai anh sẽ không muốn cha nó mất hứng.”
Không sai,hôm nay Thanh Phong Tuấn cố ý chơi xấu,đôi mắt híp lại lóe
sáng nhìn Diệp VịƯơng đôi môi anh đào khẽ mở xinh đẹp động lòng
người,cộng thêm hai má cô hồng hồng giống như tinh linh không hiểu việc
đời,thật mê hoặc a!
Thanh Phong Tuấn nhìn đến miệng lưỡi đắng khô,bụng dưới căng
thẳng,ánh mắt hắn tối lại như đá ngầm bộc phát ánh sáng nóng bỏng,lật
người lại……..Diệp VịƯơng chưa kịp phản ứng đã cảm thấy trời đất đảo
ngược,người bị đè xuống,mình bị cơ thể Thanh Phong Tuấn kiềm chặt!
Hắn chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng thật mỏng với chiếc quần tây,cơ thể
đàn ông dính sát vào cơ thể cô,hơi thở nóng hổi phả lên trên mặt
cô……………a……………
Bỗng nhiên Diệp VịƯơng phát hiện mặt của hắn rất gần mặt mình,trong
lòng như có con thỏ cào cào nhảy loạn,khẩn trương đến không dám thở.Một
lúc sau,cô mơ màng nghe giọng nói hơi khàn khàn của hắn vang lên.
“Năm năm này………….Em có nhớ anh giống như anh nhớ em,nhớ đến lòng cũng đau không hả? VịƯơng của anh?” Thanh Phong Tuấn vì dục vọng sôi sục mà
giọng nói thay đổi,một tay giữ chặt cằm cô,tròng mắt đen thâm thúy lóe
lên ánh sáng thần bí nhìn thẳng vào mắt cô,khẩn cấp muốn có đáp án trước khi yêu cô.
“Tuấn,em…………em……….” Ánh mắt VịƯơng đã sớm tiết lộ tất cả,thật hổ thẹn khi trả lời.Cô thương hắn