
ột rên rỉ nhỏ nhưng khóe miệng. . . . . . lại chảy ra dòng máu tươi.
Cô im lặng nhìn chằm chằm hắn,nghiến răng nghiến lợi nhìn thẳng hắn tựa hồ lên án hắn chính là ác ma!
Dòng máu đỏ tươi chảy từ cánh môi xuống,mái tóc đen dài xỏa xuống trên vai,quật cường không chịu nói con ngươi bao hàm tuyệt vọng cùng bất lực,lúc nàyDiệp Vị Ương xinh đẹp tựa như một con dao sắc bén đâm thẳng vào trong mắt Thanh Phong Tuấn,để hắn cảm thấy đau nhói.Con ngươi quá long lanh,dáng vẻ lại rất xinh đẹp khiến hắn như phạm phải tội ác!
Hắn cười lạnh bỏ loại cảm giác phạm tội buồn cười,dùng hết sức hôn sâu xuống. . . . . .
Thanh Phong tuấn trong nụ cười có một loại máu tanh áp đảo hết thảy thế lực,khiến Diệp Vị Ương hoàn toàn không thể tránh thoát,lưng đau,trái tim nguội lạnh, cộng thêm dược tính độc châm đan xen giày vò lấy cô,cả người cô run rẩy liên hồi. . . . . .
Hết nụ hôn này đến nụ hôn khác. . . . . . trong lúc tuyệt vọng không thể chống cự Diệp Vị Ương đã hôn mê bất tỉnh!
Cô ngất đi rốt cục làm Thanh Phong Tuấn hoàn toàn tỉnh táo lại!Sau khi tỉnh táo lại luống cuống tay chân!
Trong biệt thự chỉ có hộp cấp cứu nhưng không có bác sĩ làm sao bây giờ?
Thanh Phong Tuấn bối rối giúp Diệp Vị Ương đắp kín mền,vừa mặc xong quần áo loạn xạ của mình,lo lắng hô lớn: “Người đâu! Đi tìm Bác sĩ! Nhanh tìm bác sĩ cho ta!”
Lúc này đàn em A Tứ vội vàng hấp tấp chạy vào, ung kính nói: “Thiếu chủ,ngoài biệt thự có mộ bà lão,bà ấy nói bà là bà lão Anh Túc có thể chữa trị vết thương cho Diệp tiểu thư .”
Bà lão anh túc?Bà lão xuất thần nhập hóa tinh thông y học Trung Quốc của nước Z? Người lúc trước chữa hết sẹo toàn thân Diệp Vị Ương?Bà ta không phải đã rời đi sao? Sao lại xuất hiện ở thời điểm mấu chốt?
Bất quá,rất hiển nhiên Thanh Phong Tuấn không có thời gian lo lắng nhiều,tất cả cứu người quan trọng hơn!
“Mau mời! Mau cho bà lão anh túc đi vào!”
““““““““““““““““““““““““““““““““““`
Bà lão anh túc đến nhìn Diệp Vị Ương sắc mặt tái nhợt,rồi nhìn lại vết thương trên lưng cô,cau mày sắc mặt không vui trừng mắt nhìn Thanh Phong Tuấn.Sau đó, bà dùng châm ghim mấy châm lên người Diệp Vị Ương,lắc đầu.
Thấy bà ta lắc đầu,Thanh Phong Tuấn như chim sợ ná,muốn điên lên mất,vội vàng hỏi: “Bác sĩ,cô ấy thế nào? Sao cô ấy còn chưa tỉnh?Bà hãy nhanh cứu cô ấy!”
“Hiện tại biết sốt ruột rồi sao?Lúc đánh cô ấy sao không sốt ruột?Cô trúng độc châm đã qua nhiều canh giờ,bỏ lỡ thời gian trị liệu tốt nhất sao anh không sốt ruột? Lỡ để lại di chứng sao anh không sốt ruột?Cô ấy mang thai hơn hai tháng có thể sẩy thai sao anh không sốt ruộc hả?” Bà lão anh túc rất ít nói chuyện cũng lạnh lùng mở miệng.
“Di chứng? Mang thai? Sẩy thai. . . . . .” Thanh Phong Tuấn đã hoàn toàn mất đi tĩnh táo lúc trước,hắn lẩm bẩm lặp lại mấy từ khiến hắn hoảng sợ,chân tay lần đầu luống cuống .
Đáng chết! Hắn rốt cuộc đã làm gì cô? Vị Ương mang thai mà hắn vừa rồi không chỉ đánh cô,còn thiếu chút. . . . . . cưỡng đoạt cô yếu thế!
“Hừ,anh nên thấy may mắn roi da chẳng qua quất sau lưng cô ấy chứ không phải trên bụng!” “Cậu nên cảm thấy may mắn vì mấy roi kia chỉ quất vào sau lưng cô ấy mà không phải bụng!” Anh túc lão nhân giận dữ nói.
Thanh âm của Thanh Phong Tuấn run rẩy,muốn đưa tay chạm vào bụng Diệp Vị Ương một cái rồi lại không dám. Dường như sợ rằng chỉ cần chạm nhẹ một cái sẽ tổn thương nó,nhìn sắc mặt vốn đã tái nhợt của cô,hắn khó khăn hỏi “Ý bà là………..Đứa bé không sao? Vậy tại sao cô ấy không tỉnh?”
Giờ phút này,Thanh Phong Tuấn hối hận không dứt! Hắn đáng chết lắm phải không? Cho dù gẹnh tỵ ăn dấm chua vì cô đi cùng ngời con trai khác,còn ăn mặc xinh đẹp chạy ra ngoài,dù nhìn không vừa mắt vết hôn trên cổ cô,hắn cũng không được mất lý trí đi đánh cô,lại càng không nên………..quên lúc đó cô bị trúng kim độc của ông cụ.
Nghĩ tới đây,không đợi anh túc lão nhân mở miệng trả lời, Thanh Phong Tuấn một lần nữa vội vàng hỏi ” Bà nói kim độc sẽ để lại di chứng, vậy sẽ để lại di chứng như thế nào? Có khiến cô ấy cảm thấy khó chịu không? Có khiến cô ấy đau ? Y thuật của bà cao siêu chữa trị cho cô ấy nhanh một chút! Cho dù bà muốn bao nhiêu tiền tôi cũng đưa cho bà! Bà chỉ cần chữa khỏi cho cô ấy:”
“Ha ha……………” Anh túc lão nhân cười lạnh “Thế nào? Hiện tại đã biết yêu thương cô ấy rồi à? Chỉ là dường như cậu chỉ quan tâm tới sự an nguy của cô ấy mà không một chút quan tâm tới đứa bé trong bụng cô ta nhỉ? Cậu không sợ di chứng để lại sẽ ảnh hưởng tới đứa bé sao? Có lẽ……..sẽ làm cho biến dị, sinh ra một quái thai!”
Thanh Phong Tuấn cau mày, vô cùng nghiêm túc nhìn Diệp Vị Ương đang hôn mê, lầm bầm nói “Tôi chỉ muốn cô ấy sống thật tốt, cái gì khác cũng không quan trọng. Cho dù cả đời không có con cũng không quan trọng, tôi có thể cùng cô ấy nhận nuôi một đứa nhỏ, chỉ cần cô ấy vui vẻ là tốt rồi. Bác sĩ, bà nhất định phải cứu cô ấy, những thứ khác không cần quan tâm, cứu cô ấy là việc đầu tiên!”
“Muốn ta cứu cô ấy không phải là không được,ta đã châm cho cô ấy vài châm không chế độc tố phát tán nhưng nhiều nhất cũng chỉ duy trì được mấy ngày. Thiết bị ở đây cũng không