
bỗng nhiên lóe sáng,tiếp
theo vội vàng nói: “Tiểu Ngân! Tôi có cách Thiên Tuyết ra ngoài,nói
không chừng có thể giáo huấn lão gia một trận!Cậu ngay lập tức gọi điện
thoại thông báo lão gia,nói ông ta không được động đến một cọng tóc của
Thiên Tuyết,không được phép tiếp tục tổn thương cô ấy,tôi đồng ý điều
kiện trước kia của ông ta,đồng ý mấy ngày nữa kết hôn cùng Thiên
Tuyết,đồng ý làm con rối cả đời nghe lệnh ông ta.”
“Thiếu chủ,tại sao? Nếu Vị Ương biết anh kết hôn với cô gái khác,cô
ấy sẽ rất đau lòng.” Tiểu Ngân có ấn tượng vô cùng tốt với Diệp Vị
Ương.Nếu như trong lòng đã sớm có Tâm nha đầu,hắn nghĩ hắn nhất định sẽ
động lòng với Diệp Vị Ương,cho nên hiện tại nghe được Thanh Phong Tuấn
muốn buông tha Diệp Vị Ương,nghe lời lão gia lấy Hàn Thiên Tuyết làm
vợ,hắn nhanh chóng nhíu chân mày.
“Tiểu Ngân,chuyện này không được nói với Vị Ương.Không phải kết hôn
thật chỉ kết hôn giả thôi.Ngoài mặt ứng phó lão gia đồng ý kết hôn cùng
Thiên Tuyết, trên thực tế an bài một hôn lễ thật lớn,phải mời người tất
cả tầng lớp,phải khiến cho hôn lễ thật long trọng náo nhiệt,đến lúc đó
an bài người mai phục,âm thầm tại hiện trường hôn lễ cứu Hàn Thiên
Tuyết.Cậu nghĩ xem,chúng ta muốn cứu Thiên Tuyết ra ngoài mà không thấy
người cô ấy,không biết cô ấy bị nhốt ở đâu,vậy làm sao mà cứu? Đã như
vậy,không bằng tổ chức một hôn lễ giả để truyền thông biết sự việc
này.Dù sao tôi cũng xem như cũng là tổng tài của công ty lớn thành phố
A.Sau khi công khai tin tức ông lão nhất định tạm thời tin tưởng tôi
đồng thời thả lỏng cảnh giác.Cho nên tại buổi hôn lễ giả cứu người và đả kích ông lão là thời cơ tốt nhất!”
Hắn tiếp tục giải thích,thông minh như tiểu Ngân lập tức hiểu động cơ của hắn,gật đầu liên tục,trên mặt xuất hiện nụ cười lập tức đi xuống
làm việc.
Hai người giao hẹn không muốn để Diệp Vị Ương chịu tổn thương không
đáng cũng không muốn cô lo lắng nguy hiểm ngày hôm đó nên luôn gạt cô.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Chiều hôm đó trời trong gió mát,từ trên ban công lan can nhìn
xuống,xa xa cô đã thấy Thanh Phong Tuấn lái xe vào,dừng lại trong sân!
Trên mặt xuất hiện nụ cười nhạt,cô để xuống tài liệu nhìn được một nửa———
Lộp bộp …lộp bộp…lộp bộp….nhắc lên làn váy chạy xuống lầu !
Lộp bộp …lộp bộp…lộp bộp,chạy lớn đến mức dọa người trong phòng khách!
Lại lộp bộp …lộp bộp…lộp bộp,chạy đến trước mặt Thanh Phong Tuấn!
Vết thương trên chân xem ra đã khỏi hẳn!
Thì ra. . . . . . nhớ nhung một người là như vậy,trong lòng suy nghĩ bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng!
Trong lúc lơ đã bóng hình xinh đẹp cứ thế rơi vào trong tầm mắt Thanh Phong Tuấn,trước đó không vui chuyện của lão gia giờ cũng đã thả
lỏng,chỉ vì nghĩ tới trong biệt thự vẫn còn có cô!
Nhìn thấy cô vui vẻ chạy đến,hắn cảm thấy còn sống thật tốt,thật hạnh phúc!
Thân ảnh màu trắng bồng bềnh tuyệt trần kích động chạy đến bên cạnh Thanh Phong Tuấn .
Ở nơi Diệp Vị Ương không chú ý tới,trên ban công bên cạnh có người mang nỗi khổ riêng nhìn cô.
Người đó. . . . . . Chính là Dạ Phi phàm.Đôi mắt trầm tĩnh lạnh như băng giờ đây che đầy cô đơn cùng hiu quạnh. . . . . .
Edit+Beta:Tieumanulk
Lầu dưới Diệp Vị Ương mỉm cười ôm lấy cánh tay Thanh Phong Tuấn,thời
điểm hắn không có ở đây cô thật không biết nói chuyện cùng người nào,cô
có rất nhiều lời muốn nói với hắn nha.
“Anh biết không? Sáng sớm hôm nay lúc em đi hái hoa bách hợp,tại hậu
viện trên cây to đã phát hiện một ổ chim.Mấy chú chim trên đó có rất
nhiều màu sắc,rất xinh đẹp,em đứng dưới tàng cây ngửa đầu nhìn thật
lâu,đại khái người mẹ điểu em không tổn thương con của bà,mới bay khỏi
sào huyệt tìm thức ăn,chim mẹ vừa bay đi em liền nghe chim non mở miệng
gọi chiêm chiếp không ngừng! Đó thật là kỳ tích!”
Thanh Phong Tuấn nhìn chằm chằm nét mặt vui vẻ của cô,rất không hiểu,chuyện đó vui lắm sao?
Hắn là một người luôn nghiêm túc,lập tức cau mày hỏi: “Em . . . . . chẳng lẽ muốn ăn. . . . . . trứng chim rồi hả ?”
Ăn trứng chim? Ha ha,suy nghĩ của hắn đúng khác mọi người mà!Diệp Vị
Ương mỉm cười nhìn hắn,phát hiện hắn cũng đang nhìn mình,lập tức hai mắt sáng lóng lánh kéo lấy tay hắn:
“Đi!Em đưa anh đi nhìn những chú chim nhỏ,nếu như em đoán không
sai,nhiều lắm một tuần lễ bọn họ sẽ bắt đầu học bay,đó cũng là chuyện
thú vị nhất! Núp phía sau cây len lén nhìn lên trên,nhìn chim mẹ không
sợ người khác làm phiền dạy chim nhỏ giương cánh bay lượn,chút chim nhỏ
nhất nhát gan co rút cơ thể run rẩy,cho đến chim mẹ dùng người đẩy bọn
họ bay đi,mỗi lần nhìn em đều rất cảm động!”
Vô luận cô nói gì,Thanh Phong Tuấn chỉ cúi đầu nhìn cô chủ động kéo
tay hắn,trong lòng có một loại cảm xúc rất vi diệu bắt lên men.
Cô gái trước mắt đã mở rộng cửa lòng với hắn sao? Thật sự đem toàn bộ hỉ nộ ái ố chân thật lộ ra trước mắt hắn ? Rõ ràng đều là những điều
hắn mong muốn nhưng bây giờ sao lại có chút áy náy ?
Diệp Vị Ương vừa kéo tay Thanh Phong Tuấn,vừa thích thú kể