Teya Salat
Thiên Sứ Đừng Đi Anh Còn Chưa Nói Yêu Em

Thiên Sứ Đừng Đi Anh Còn Chưa Nói Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321940

Bình chọn: 9.00/10/194 lượt.

a một thanh niên trong lễ tốt nghiệp. Như đoán anh ta đã từng học ở Oxford, một tấm bằng khen và một loạt giấy chứng nhận nói lên điều ấy.

Cô nhìn đồng hồ. 10 sáng. Như viết lại mấy chữ rồi gập đống chăn lại, dọn dẹp số bông băng sau đó đóng cửa ra về.

“Tôi sẽ đến để cảm ơn sau anh nhé người tốt bụng”

Hai ngày sau.

Như ra khỏi phòng thi với tâm trạng phấn khích. Thế là đã kết thúc môn thi cuối cùng. Kết quả không tồi lắm, Như cười, thật tình việc học đối với Như không phải là quá khó khăn, vấn đề là ở chỗ cô có dành thời gian để ý hay không mà thôi. Như được nhận xét là khá thông minh, nhưng đôi khi vô nguyên tắc và theo cảm hứng. giống như việc học hành thi cử của cô vậy.

Trong khi đám sinh viên ở lớp cày mặt ra học ngày đêm trong khi cô vẫn đang vui vẻ đi nhảy ở bar, còn sau khi đám sinh viên ấy đã học hành khá ổn và chỉ cần đợi để đi thi thôi thì cô lại lao đầu vào học không thương tiếc. Sau hai hôm ngày đêm rèn bút, cô ra khỏi phòng thi với kết quả ưng í.Thở phào, cuối cùng cô cũng rảnh rang để đến nói lời cảm ơn người đã giúp đỡ mình.

Như đến căn nhà hôm trước.

“Kính cong !”

Như bấm chuông cửa. Cô đến vào lúc 6h tối, đoán là anh ta đã đi làm về. và Như mang theo vài thứ hoa quả như để cảm ơn.

- Chào, có thể anh không nhớ tôi, nhưng tôi là cô gái anh đã đem về nhà hôm trước…

- ồ, chào…mời..mời vào. Tôi không nhận ra vì hôm nay trông cô khác quá !

Anh ta không khác trong tấm hình là mấy. Dáng người khá cao, da trắng và khuôn mặt đẹp hiền từ. Như bước vào tự nhiên như là một người bạn thân quen vậy.

- Anh vừa đi làm về à?

- Vâng.

- Vậy mà đã ngồi làm việc rồi ư ?

- Tôi là một kĩ sư công nghệ thông tin, công việc cũng khá bận dạo này đang có vài dự án phải hoàn thành nên…

- Vậy anh cứ làm việc đi, đừng ngại…mà anh chưa ăn gì đúng không ? tôi sẽ nấu món gì đó cho anh nhé trong lúc anh đang làm việc ?

- Ok, ý hay đấy…

- Tủ lạnh có gì để ăn chứ ?

- Cô có thể tìm thấy trong ấy. Mà khoan đã, tôi…… chưa biết tên cô ?

- À, tôi quên béng mất, uhm, việc tôi đến đây hôm nay là để cảm ơn anh vì đã chăm sóc tôi khi tôi bị đâm xe và còn băng vết thương cho tôi nữa. còn gì nhỉ, à, cảm ơn vì nồi cháo rất ngon….và….và…anh tên gì nhỉ. Xin lỗi, nhưng không hiểu sao tôi cứ có cảm giác rất thân quen với anh nên hơi đường đột…

- Không sao, tôi cũng thích những cô gái dạn dĩ như cô. Tôi tên Hiếu, còn cô ?

- Tôi là Như, đáng lẽ ra tôi đã đến từ hai hôm trước, nhưng tôi có kì thi vậy nên sau 2 hôm tôi mới đến chào hỏi anh tử tế được.

- ồ, vậy mà tôi còn nghĩ sợ cô đã quên…

- Như vậy là anh cũng có ý đợi tôi đến hả ?

- Tất nhiên, một cô gái xinh đẹp nói với một gã rằng cô ấy sẽ đến, tất nhiên dù thế nào thì gã ấy cũng nên tin đó là sự thật

- Ý chính của anh là muốn khen tôi xinh đúng không ?

- Có thể, theo ý hiểu của cô. Mà cô đang là sinh viên à ?

- Sinh viên năm thứ 2. Tôi học về quản trị kinh doanh.

- Tôi đoán sau này cô sẽ làm được những thứ ra trò đấy.

- Có thể, theo những gì anh nghĩ.

Như và cả Hiếu cùng cười. Như nhận ra sự lúng túng của Hiếu nhưng cô đã quen với biểu hiện của đa số đàn ông lần đầu tiên đứng trước cô như vậy. Hiếu là một người con trai hiền lành, cuộc sống của Hiếu xung quanh là công việc, gia đình và một số ít mối quan hệ. Cô biết cuộc sống êm đềm phẳng lặng của Hiếu, cuộc sống ấy hoàn toàn khác xa cuộc sống của cô, những mảng màu sáng tối, những giọt nước mắt và cả những đau đớn găm vào trái tim bé bỏng của cô.

Họ đã gặp nhau lần đầu tiên như thế.. !

Sau này, Như đến đó thường xuyên hơn, để nấu nướng hay dọn dẹp đợi Hiếu về cùng ăn. Như kể cho Hiếu nghe tất cả về cuộc đời mình. Hiếu xuất hiện làm cho cuộc sống của Như không còn một mình nữa. Cô đến thường xuyên, nấu nướng, dọn dẹp, hay đơn giản chỉ là ngồi đọc sách và nhìn Hiếu quay lưng bên bàn máy tính làm việc. Cũng từ căn nhà này, cô nhận lời tỏ tình của Hiếu. Cũng từ giờ phút ấy, cô hạnh phúc vì biết rằng cô không còn đơn độc nữa. Cô đã có một người để yêu thương, để chờ đợi và để cho cô không còn đến những nơi không thuộc về cô nữa. Cô bắt đầu mơ ước về một cuộc sống êm đềm, cô ước ao được bước vào thế giới của Hiếu, để cô có một gia đình, có một mái ấm để đi về…

- Tại sao anh lại yêu em ?

- Vì chúng ta rất khác nhau…

- Khác nhau ?

- Đúng vậy, anh tìm thấy một điều mới mẻ và lạ lẫm ở em, một cô gái không phải giống những người anh đã từng gặp. Nếu như người ta vẫn nói thì có thể đó là một sự bù trừ tính cách cho nhau, em rất mạnh mẽ, chỉ cần thích gì làm em sẽ làm điều ấy, em chẳng cần quan tâm đến bất cứ điều gì, bất cứ ai nói gì. Còn anh, anh sống với những qui tắc, với những điều đôi khi nghĩ nhưng anh chẳng có đủ can đảm để làm…em biết đấy, có lẽ như đám bạn anh nói, anh chỉ giống như mọt sách.

- Chàng mọt sách khờ của em…

« Phải rồi, đúng là chúng ta rất khác nhau. Đấy cũng là lí do để chúng ta không có bất cứ cơ hội nào để bước chung một con đường »

Như nghe như tiếng nói cười và hình ảnh hai người còn bên nhau hạnh phúc ngày nào. Giờ với Hiếu, có chăng cô cũng chỉ còn là tình nhân cũ.

Nhiều khi, Như kh