
biết trước tất cả?
“Ta biết ngươi một ngày nào đó sẽ đến tìm ta.” Hắn mỉm cười, “Nhưng không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở nơi này.”
Lý Băng nhìn hắn, “Ngươi biết ta muốn tìm ngươi?”
“Ngươi không muốn sao?” Lão nhân hỏi vặn lại.
Nàng lặng lẽ.
“Ngươi đã phát bệnh rồi sao?”
“Đã phát qua.”
“Vài lần?”
“Ba, bốn lần.”
“Lần đầu tiên phát tán là lúc gặp hắn không lâu sau sao?”
“Hắn?”
“Tô Bỉnh Tu. Tướng công của ngươi.”
“A, ngươi biết Bỉnh Tu…” Nàng có chút mờ mịt, con ngươi bấc giác nhìn về cánh cửa đang đóng chặt.
Bỉnh Tu bây giờ đang ở bên ngoài, bởi vì lão nhân kiên trì muốn nàng vào một mình, không ai được vào nên hắn phải chờ sốt ruột ở ngoài, tất nhiên ở trong lòng đang suy đoán kết quả cuộc nói chuyện của nàng với gã chân nhân kia, suy đoán xem bệnh của nàng có thuốc chữa không, tâm tình đau đớn mà hoảng loạn.
Hắn ngày đêm lo lắng trong lòng, lo lắng một ngày nàng sẽ đột nhiên chết đi, nhưng khoé môi hết lần này đến lần khác luôn nở nụ cười nhìn hắn —— là cười thật lòng sao?
Trong lòng Lý Băng như căng ra, hô hấp căng thẳng, né tránh hồi lâu, con ngươi lại một lần nữa nhìn nét mặt của lão nhân, “Ngươi biết nào?”
“Thế nào không biết?” Hắn đáp, “Ta còn biết nguyên nhân phát bệnh của ngươi.”
“Vì sao?”
“Vì tình.”
Nàng ngẩn ra, “Tình?”
“Hắn chính là nguyên nhân phát bệnh của ngươi.” Lão nhân giải thích, vẻ mặt bình tĩnh hờ hững, “Thiên nữ là là không được động lòng, một khi đã động lòng, liền sẽ bị phạt.”
Nàng không hiểu được được, lăng lăng nhìn lão nhân.
“Lần đầu tiên thấy ngươi, ta đã ngờ tới được số phận của ngươi, nhiều nhất là lúc hai mươi tuổi, khi ngươi gặp người trong lòng, hàn khí sẽ lần đầu phát tác.”
“Ý của ngươi là… Ta sẽ phát bệnh là bởi vì động tình?”
Quả thực là sai lầm.
“Ngươi nghĩ vô căn cứ sao?” Hắn vẫn như là nhìn thấu nàng, “Nhưng đây là mạng của ngươi. Nếu ngươi suốt đời vô tình không muốn thì cũng muốn mà thôi, lại gặp hắn, lại động tình. Đã có tình, liền có hỉ nộ ái ố, liền có nỗi buồn, căn bệnh cũng theo thế không dừng được.”
Lý Băng giật mình, trong lòng nổi lên một làn sóng kỳ dị, “Trị không được sao?”
Nàng không sợ chết, thực sự. Chỉ sợ Bỉnh Tu khi nàng chết sẽ không chịu nổi, sẽ đau thương gần chết.
Nàng không muốn hắn khổ sở, mấy ngày nay luôn nở một nụ cười rực rỡ bình thường, kỳ thực trong lòng không thể diệt được sự sợ hãi, không thể giảm đi những yêu thương nồng đậm.
Nàng thực sự sợ để hắn ở lại một mình trên đời.
“Bệnh tình cảm không thuốc hay cái gì có thể chữa trị.” Lão nhân cúi đầu nói, lảo đảo, “Người trần khi vướng vào lưới tình, thì đã giảm thọ, huống chi là thiên nữ.”
Hắn nói xong, lại như đinh đóng cột, cũng không biết vì sao, nàng cơ hồ đã hiểu đôi chút.
Tảng đá đè nặng mấy tháng nay đã từ từ trôi đi.
“Như vậy, ta còn có thể sống bao lâu?”
“Có thể mấy năm, có thể hơn mười năm.” Hắn trầm ngâm, “Lão hủ này không thể biết trước được.”
“Vậy thì so với không giống so với người bình thường?”
Thì là nàng không phải từ nhỏ sinh ra đã có một luồng hàn khí, thì là nàng từ nhỏ đã giống với người bình thường, cũng không biết được mình có thể sống bao lâu, mấy năm cũng tốt, hơn mười năm cũng được, ai có thể nắm giữ được tuổi thọ của mình dài hay ngắn?
“Nhưng ngươi bây giờ có tâm tình phập phồng, cho nên hàn khí thỉnh thoảng thì phát tán, mỗi phát tác một hồi, khiến cho cái chết càng lúc càng gần.”
“Vậy nên làm thế nào?”
“Không động tình.” Lão nhân nói như đinh đóng cột, “Chỉ cần từ nay về sau vô cảm, vô tình, hàn khí sẽ không có hội phát tác.”
Muốn nàng không động tình? Từ nay về sau vô tình không muốn gì cả, vô hỉ nộ ái ố?
Như vậy, hàn khí trong cơ thể nàng sẽ không tái phát, nàng có thể sống lâu hưn một chút.
Để sống lâu một chút, muốn nàng từ nay về sau không có tình cảm, trở lại thành một Thiên Tinh công chúa không khóc không cười như trước kia?
“Ta làm không được.” Nàng nói.
“Cái gì?”
“Làm không được.” Ánh mắt nàng giương lên, bình tĩnh nhìn thẳng lão nhân, “Muốn ta từ nay về sau quên Bỉnh Tu, không động tình cảm, ta làm không được.”
“Là hắn làm khiến hàn khí trong người ngươi phát tán, bởi vì hắn, ngươi mới phải chịu đựng những đau khổ dằn vặt.”
“Nhưng ta tình nguyện cùng hắn.” Nàng cười, mấy ngày nay những lo lắng trong lòng từ từ lui đi, chỉ còn những vui sướng rực rỡ, “Ta tình nguyện đánh mất tính mạng, cũng muốn được nhìn thấy hắn, cùng yêu thương nhau, cùng hiểu nhau.”
Lão nhân nhìn nàng, con ngươi đen loé ánh sáng kỳ lạ, “Vì tình mà bỏ mặc tất cả, thật khờ.”
“Đúng là ngốc, nhưng ta tình nguyện như thế.” Nàng mỉm cười như trước, “Bỉnh Tu cũng thế.”
Nàng cuối cùng cũng hiểu được tấm lòng của Tô bỉnh Tu, hiểu được rằng hắn dù biết mạng nàng không được lâu dài nhưng vẫn toàn tâm toàn ý yêu nàng như thế.
Hắn không hối hận vì đã gặp nàng, thì nàng cũng sẽ không hối hận.
Có thể vì hai người bọn họ thật sự yêu nhau nên muốn cùng nhau chịu sự đau khổ, hắn cũng là vì yêu nàng mà hưởng thụ được cảm giác vui sướng hạnh phúc.
Dù là người yêu cũng sẽ giữa chừng giúp chồng, hai người bọn họ không muốn làm những con chim cô độc như trư