Old school Swatch Watches
Thiên Nữ Động Tình

Thiên Nữ Động Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 32854

Bình chọn: 8.5.00/10/85 lượt.

ương.

Khuôn mặt thanh lệ tuyệt luân, còn cười một chút.

Nàng cười, là bởi vì đã hiểu tâm lòng chân thành của hắn, hay là chỉ là tinh thần đã tốt hơn, không đành lòng để hắn khổ sở?

Hắn đoán không ra.

※ ※ ※

Tuyết.

Tuyết mịn im lặng bay xuống, mềm mại rơi xuống đất, khiến cho mọi vật như được trang điểm thêm một lớp phấn trắng.

Trên mặt đất trắng xoá, có một cô nương xinh đẹp.

Băng nhi.

Chiếc áo lông cáo màu bạc, quần màu trắng, toàn thân nàng giống như tuyết trắng, giống như một mảnh màu bạc trên mặt đất, rất giống với một tuyết nữ băng thanh ngọc khiết.

Thiên nữ không phải là một người mà con người có thể dễ dàng nhìn trộm, cho nên Tô Bỉnh Tu nhìn nàng, đáy lòng bất giác nổi lên chút sợ hãi.

Hắn nên hay không nền nhìn nàng như vậy? Đứng yên một bên như vậy, nhìn nàng nhảy múa bay nhảy, xoay tròn, ngẩng đầu lên nhìn tuyết bay khắp trời, vươn tay hứng lấy ngọc trai lạnh của bầu trời.

Nàng là rất hài lòng, dung nhan siêu phàm xuất trần vẫn mỉm cười yếu ớt như vậy.

Nàng nhẹ nhàng cười, nghịch ngợm đạp lên những hạt tuyết mịn, tạo ra những hoa văn đẹp đẽ, một lát sau, dường như chưa đủ hứng thú, ở trên tuyết nhảy lên một điệu múa đơn giản.

Chiếc áo lông cáo màu bạc rơi xuống, vạt áo màu bạc buộc bên hông theo gió tung bay, ống tay áo màu trắng nhanh nhẹn như bướm.

Nàng toàn tâm toàn ý khiêu vũ, bắt đầu mềm mại di chuyển, chỉ chốc lát sau, động tác càng thêm mềm mại mau lẹ di chuyển, như thần tiên nhẹ nhàng thổi.

Hắn hoảng hốt, hầu như cho rằng nàng muốn bay lên trời, giống như Hằng Nga chuẩn bị bay lên cung trăng.

Nhưng nàng không có lên trời, trái lại còn rơi xuống trên đất, khuôn mặt đẹp đẽ rơi vào băng tuyết.

Hắn hoảng hốt, phi nước đại đến, “Làm sao vậy? Băng nhi, có bị sao không?” Hắn hoảng loạn hỏi, nhanh chóng nâng nàng dậy.

Nàng ngẩng đầu, phủi những hạt tuyết trên mặt, vẫn cười rạn rỡ như trước, “Ta không sao, chỉ vấp chân một lúc mà thôi.”

Hắn đỡ nàng đứng dậy, nhân tiện nhặt chiếc áo lông cáo choàng cho nàng, “Thực sự không có việc sao? Ai, không nên cho nàng ra ngoài giữa trời tuyết thế này, lỡ bị ốm thì biết làm sao bây giờ?” Hắn ôn nhu phủi tuyết băng trên mặt dùm nàng, cảm thấy cơ thể nàng rất lạnh, bất giác càng thêm luống cuống.

“Đừng lo lắng, ta là Băng nhi a, trời sinh ra đã thích hợp với bầu trời như vậy.” Nàng nghịch ngợm, cánh tay non mềm của nàng nắm lấy bàn tay to của hắn, “Xem này, tay của ta vẫn còn chút ấm nha.”

Là có chút ấm áp, có thể là bởi vì da thịt hai người có chút quan hệ.

“Nàng thực sự không sao?” Hắn kinh ngạc hỏi.

“Không sao.” Nàng cười nói, “Ta rất tốt, lại còn rất hài lòng nha.”

“Thực sự?”

“Thực sự.” Nàng gật đầu, “Cảm ơn chàng đã bỏ tất cả để đưa ta đi chơi, cảm ơn mấy ngày nay khiến ta mở rộng kiến thức rất nhiều, ta thực hài lòng, từ nhỏ đến lớn, chưa từng nghĩ rằng đời người thong dong lại thoải mái như vậy. Cuộc đời này thật không uổng công.”

Nàng nói như là một lời cuối cùng.

Tô Bỉnh Tu bất giác hoảng hốt, hắn cố nén lại, đem hai tay kề sát gò má của nàng, “Ta cũng hài lòng. Nàng nói chỉ có nàng cả đời chưa được thanh thản như vậy sao? Hơn hai mươi mấy năm qua, ta ngày đêm học để được thi đậu, làm sao có thể đi những nơi này? Đây cũng là lần đầu tiên ta thoả thích như vậy.”

“Nói như vậy chúng ta đi chơi là rất đúng.”

“Phi thường đúng. Rất đúng.”

Nàng nhìn hắn chăm chú, “Cả đời cứ như thế này là được rồi, chỉ có hai chúng ta, không có những người khác quấy rối, đi khắp nơi chơi đùa.”

“Đi.” Hắn thoải mái hứa hẹn, “Chỉ cần ở cùng một chỗ với nàng, chỗ nào cũng được.”

“Thực sự?”

“Thực sự.” Hắn thấp giọng hứa hẹn, con ngươi nhìn nàng đầy chân thành, “Nàng khôg phải là công chúa, ta cũng không phải là quan văn, chỉ có hai người chúng ta, một nương tử, một tướng công, chỉ cần như thế thưởng thức cuộc đời.”

Nàng bỗng dưng run lên, chiếc mũi nhọn có chút bất thường.

Hắn bất giác ôm sát thân thể mảnh khảnh của nàng, “Thế nào? Quá mức cảm động sao?”

Khuôn mặt nàng chôn sâu vào trong ngực hắn, nhẹ nhàng cười.

Hắn vì nàng nở một nụ cười, tiếp theo, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nàng lên, đôi môi tuấn lãng nhẹ nhàng đè lên môi nàng.

Nàng không có chống cự, nhưng đôi môi lại buông một câu nhỏ, “Có người tới.”

“Mặc kệ hắn.”

Nàng cười, “Hình là Vương Vũ, xem ra là đã mua xong đồ đạc trở về.”

Hắn nhíu mày, nhịn không được chửi một tiếng.”Chết tiệt.”

Nàng vừa cười, ánh mắt di chuyển, nhìn nam tử kia đang thở hồng hộc.

“Công chúa, Phò mã, tìm được rồi.”

“Tìm được cái gì?” Tô Bỉnh Tu không kiên nhẫn hỏi.

“Thái tử điện hạ phái người đến nhắn, nói là đã tìm được tên chân nhân năm đó…”

Đại kết cục

“Ngươi chính là tiểu nữ năm đó? Hoá ra đã trở nên xinh đẹp yêu kiều như thế này.”

Đôi mắt nhấp nháy, dù đã già những có vẻ vẫn rất khoẻ, lão nhân đó mặt một bộ đạo bào màu xám bình tĩnh nhìn nàng.

Nháy mắt nhưng không nháy mắt.

Kỳ dị, Lý Băng cảm thấy như mình bị nhìn thấu, dường như tất cả của nàng, những suy nghĩ dấu ở nơi sâu nhất đều bị lão nhân kia nhìn thấy.

Lão nhân đó khí chất phi phàm, tiên phong đạo cốt, chẳng lẽ thực sự là người có năng lực