
ng càng hận chính mình hơn, nếu thời gian có thể quay ngược lại, nàng tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện như vậy, còn hiện tại, bảo nàng làm chuyện ấy cùng người khác, nàng căn bản không thể làm được.
Ôn Hải chế trụ tay nàng, “Nghe lời, về sau đi theo ta, không nên loạn tưởng nữa.”
Nếu như chuyện kia không phát sinh thì có lẽ nàng sẽ theo hắn cả đời này, nhưng hiện tại thì trăm triệu lần không thể. Bạch Tiểu Bích rối loạn kêu lên, “Không thể, không được!”
Một chút ôn nhu cuối cùng cũng biến mất, hắn vung tay xé y phục trên người nàng.
Bạch Tiểu Bích bất chấp tất cả, “Không phải vì nguyên nhân này, ta…”
“Bẩm Vương gia, Quận vương gia có chuyện cầu kiến người.” Ngoài cửa đột nhiên có người lên tiếng bẩm báo.
Hai người trên giường nhất thời dừng lại động tác.
Rất lâu sau đó, bên ngoài vang lên giọng nói quen thuộc, “Đệ vừa chợt nhớ tới một chuyện, mạo muội vào thành, quấy rầy Vương huynh, không biết Vương huynh có thể ra ngoài gặp mặt một chút không?”
Bạch Tiểu Bích vội vàng quay mặt né tránh.
Ánh mắt sắc bén, khóe miệng khẽ nhếch lên thành nụ cười lạnh, Ôn Hải đứng dậy kéo nàng ra ngoài.
Diệp Dạ Tâm quả nhiên đứng ở bậc tam cấp, sắc mặt ôn hòa.
Vẻ giận dữ bị Ôn Hải thu lại không còn chút vết tích, mỉm cười nói: “Chuyện gì quan trọng đến nỗi có thể khiến đường đệ giữa đêm vào thành tìm ta?”
Diệp Dạ Tâm nói: “Ta có vài lời muốn nói cùng nàng.”
‘Nàng’ trong lời nói của hắn là ai thì cả ba người đều hiểu rất rõ ràng.
Áo bị xé rách, gió lạnh thổi vào khiến Bạch Tiểu Bích run rẩy, bàn tay đang nắm cổ tay nàng đột nhiên tăng thêm lực khiến nàng đau kêu thành tiếng. Nàng cảm thấy vô cùng nhức đầu, hắn muốn nói gì với nàng chứ? Thật ra thì từ đầu đến cuối đều là nàng ngớ ngẩn, cũng không thể trách hắn được.
Đôi mắt hắn nhìn nàng không chút thay đổi.
Ôn Hải nhìn nàng, “Quận vương có lời muốn nói với ngươi.”
Bạch Tiểu Bích không nhịn được, làm khó nói: “Trễ thế này nói chuyện thật không tiện, Quận vương gia có gì thì để mai nói sau đi.”
Diệp Dạ Tâm không phản ứng, sắc mặt Ôn Hải có chút ôn hòa hơn.
Bạch Tiểu Bích nhân cơ hội rút tay về, xoay người trở về phòng, vội vàng đóng chặt cửa phòng.
Ôn Hải chậm rãi bước xuống, “Đường đệ vừa tới, hay là ở lại một vài bữa?”
Diệp Dạ Tâm khẽ cười, cũng không cự tuyệt, “Cung kính không bằng tuân mệnh, chuyện bên kia đệ đã an bài thỏa đáng, Vương huynh chỉ cần chờ tin tức là được.”
Ôn Hải xoay người phân phó hạ nhân chuẩn bị phòng, cười nói: “Hiện tại còn sớm, chúng ta đi uống mấy chén.”
Mấy ngày tiếp theo, Bạch Tiểu Bích thập phần khó chịu, không nghĩ tới hắn ở lại thật, nhưng tình thế hôm nay thật sự không tiện bộc lộ bất mãn trong lòng, trong tay hắn có binh lực bốn thành của Ngô vương, lại có thêm binh lực của ba thành Tây Nam, đối với Ôn Hải có chút cố kỵ. Đối phó hắn chỉ là chuyện sớm hay muộn, bất luận trên danh nghĩa hay là thực lực, hắn hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng, còn không nhanh tìm kế thoát thân mà dùng dằng ở lại đây, đến tột cùng là hắn định làm gì, thật cam tâm làm mai nàng cho người khác?
Có lẽ, hắn cũng không còn đường lui.
Một khắc khi hắn trở mặt cùng Ngô vương kìa thì đã định hắn phải hợp tác với Ôn Hải, quả thật, nếu phụ tử bọn họ một lòng tương trợ nhau thì Ôn Hải cũng chưa chắc có thể chiếm được ưu thế như hôm nay, cho dù chiếm được cũng phải mất một thời gian dài.
Bạch Tiểu Bích không ngừng lo lắng nhưng lại không có cách nào chủ động đi tìm hắn được, bởi vì hắn thủy chung không chịu liếc nhìn nàng lấy một lần.
Mười ngày sau, tin tức từ chiến trường đưa tới, Lữ Phục thuận lợi chiếm được thành An Bình.
Đều Châu đã được bố trí thỏa đáng, Ôn Hải cùng Diệp Dạ Tâm theo kế hoạch, quyết định đi đến thành An Bình.
Bạch Tiểu Bích nhìn xe ngựa trước mắt, không chịu lên nói: “Đây là xe của Vương gia, nếu ta ngồi chung thì không được hợp lễ cho lắm.”
Ôn Hải nhìn nàng, “Quận vương còn một cỗ xe khác.”
Bạch Tiểu Bích lập tức lắc đầu: “Không được, ta vẫn nên ngồi xe khác thì hơn.”
Ôn Hải thản nhiên nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta không thể trì hoãn vì chuyện nhỏ như vậy được.” Nói rồi quay sang Diệp Dạ Tâm, “Đường đệ nghĩ sao?”
Diệp Dạ Tâm khẽ nhếch khóe miệng, “Vương huynh nói rất đúng!”
Bạch Tiểu Bích càng thêm bực bội, ngoài cười trong không cười nói: “Là ta không đúng, vẫn là xe của Vương gia thôi!”
Ôn Hải giơ tay muốn đỡ nàng lên xe, nhưng đúng lúc này, một chiếc xe ngựa từ xa chạy tới, tốc độ vô cùng nhanh.
Thị vệ bên cạnh vội vàng chạy đến ngăn chiếc xe ngựa kia lại.
“Biểu ca!” một nữ tử từ trong xe lao ra, hốc mắt đỏ hồng nói: “Qủa nhiên là huynh! Huynh thật sự ở đây!”
Ôn Hải có chút ngoài ý muốn, “Thu Huỳnh?!”
Nữ tử đi tới trước mặt hắn, lau nước mắt nói: “Cha cùng mọi người bị Ngô vương hạ độc thủ, vì sao huynh không tới tìm ta?”
Ôn Hải nhíu mày, ôm nàng vào lòng, nhu hòa nói: “Ta may mắn thoát được, vừa ra ngoài liền biết mọi người gặp nạn, chỉ là… hôm nay Ngô vương đã không còn quyền thế, ngày chúng ta tiến vào kinh thành cũng chính là ngày ta báo thù cho cậu!”
Hiện tại nàng chỉ còn lại người thân duy nhất l