
.
"Mẫu thân, con bây giờ không thể so với lúc trước. Thanh Nhị nhạy bén, đa
nghi. Thanh Tố lại kiên định, vâng lời. Nếu con tiến cung, hẳn sẽ cần
người giúp con trụ vững, thăm dò tin tức, những chuyện này thì không ai
bằng được Thanh Nhị. Nhưng bây giờ con đi làm vợ kế của người ta, nha
đầu hồi môn phải là người hiểu biết. Mặt này Thanh Tố tốt hơn Thanh Nhị
nhiều." Tuy sắc mặt Nhược Thủy tái nhợt, nhưng giọng nói lại rất ổn
định. Diêu phu nhân xoa đầu Nhược Thủy, cảm thán nói: "Con của ta đã
trưởng thành rồi. Được rồi, con đưa theo bà vú và các anh em, có vú theo bên mình con sẽ đỡ thua thiệt hơn."
Hai mẹ con đang nói
chuyện thì Vũ Ngọc Tú, đại tẩu của Nhược Thủy và một tiểu nha đầu đi
đến. "Mẫu thân, con đến để xem có giúp được việc gì không." Nàng ta lấy
hộp nữ trang trong tay nha đầu, mở ra nói: "Đây là trang sức con tặng
muội muội, chúng con không thể tham gia hôn lễ, nên chỉ có thể chúc muội muội đầu bạc răng long."
Nhìn hộp gỗ trong tay đại tẩu đầy
những trang sức, nào là vàng bạc, ngọc bích bạch ngọc, chỉ có vài món
làm bằng san hô nhưng cũng được chế tác rất tinh xảo. Diêu phu nhân thấy vậy gật đầu không ngừng. Trong lòng Nhược Thủy cũng thầm khâm phục, các tẩu tẩu trong nhà quả là mỗi người một vẻ. Đại tẩu Vũ thị, con gái của
Lại bộ thượng thư, của hồi môn rất hậu hĩnh, hiện tại đại ca còn là
người thay thái tử cầm binh.
Quà cưới dành tặng cho cô em
chồng duy nhất này chỉ hộp trang sức nho nhỏ thế thôi, nhưng toàn bộ đều được làm bằng vàng, hơn nữa còn được khảm đầy đông châu, thậm chí phần
nào còn mang theo cả khí phái của chủ nhân. Ấy thế nhưng làm người phải
khéo, bây giờ cô em chồng thế này còn tặng đông châu e là có hơi khoe
khoang. Làm người phải nhạy bén, xem xét thời thế, tặng quà cũng phải là thứ thích hợp, về mặt này nàng ta còn phải học hỏi người khác nhiều hơn nữa.
"Ngọc Tú, con tới thật đúng lúc, mau đến thay ta giúp
muội muội con thu dọn rương hòm, không thể mang theo tất cả được." Diêu
lão phu nhân căn dặn.
"Mẫu thân cứ yên tâm ở đây trò chuyện
với muội muội, để con đi sắp xếp lại rương hòm. Con sẽ phân loại rồi xếp vào trong rương, sau đó chúng ta sẽ bàn bạc lại xem có gì không ổn
không." Nói xong Vũ thị liền sai người bắt đầu kiểm tra, "Y phục, vải
vóc đều xếp vào mấy cái rương này, trang sức bây giờ khoan hẵng xếp vào, ơ kìa, ngọc thạch này cũng không mang theo..."
Cuối cùng
Diêu phu nhân cũng an tâm căn dặn Nhược Thủy những điều cần lưu ý sau
khi kết hôn, để nàng có thể chăm sóc tốt cho cha mẹ chồng, người con dâu sống lâu năm, được rèn luyện nhiều rồi cũng thành mẹ chồng. Lại nói,
còn phải sống hòa thuận với các chị em dâu, gia đình nhỏ chưa chắc đã ít hơn so với gia đình lớn, những tranh cãi về tiền bạc có thể nhường thì
cũng nên nhường một bước. Sau bà tiếp tục căn dặn phải nuôi dưỡng con
chồng thật chu đáo, dù sao Nhược Thủy cũng chỉ là phận tiểu thiếp.
Bất luận dặn dò bao nhiêu, Diêu phu nhân vẫn cảm thấy còn quá nhiều điều
chưa nói hết, Nhược Thủy thấy sắc trời đã chuyển tối mới lắc lắc tay mẫu thân: "Mẫu thân, con đã biết. Cho dù sau này con và phu quân không thể
là phu thê kết tóc, đôi bên ân ái không tồn tại hiềm nghi thì cũng có
thể là mội đôi phu phụ tôn trọng lẫn nhau, tương kính như tân. Chẳng
phải mẫu thân đã dặn dò hết thảy rồi đó sao, con cũng lớn rồi mà. Đã
muộn rồi, mẫu thân mau đi nghỉ đi, ngày mai còn nhiều việc phải lo."
Diêu phu nhân lại thở dài một tiếng, nói thêm vài câu rồi mới quay về
phòng.
Sáng sớm hôm sau khi Nhược Thủy tỉnh lại đã thấy mẫu
thân và ba vị tẩu tẩu đang thu dọn đồ đạc. Không rõ họ đã bắt đầu từ khi nào, Nhược Thủy vội vã dùng điểm tâm rồi đi mời Diêu phu nhân và mọi
người đến. Nhị tẩu và Tam tẩu cũng đưa đến thêm ít đồ trang sức.
Nhị tẩu đưa đến mấy miếng vàng lá đánh thật dày, bảo rằng không tiện mang
theo đồ đạc chi bằng cầm thứ này đến Đài Châu, rồi theo phong tục nơi ấy mà làm mấy món trang sức. Tam tẩu mang đến mười sáu bộ xiêm y tứ quý
mới tinh, tất cả đều được sửa lại dựa theo vóc người của Nhược Thủy, vì
chuyện này mà người của ba phòng đã làm suốt cả ngày hôm qua. Nhược Thủy luôn miệng tạ ơn. Sau đó Diêu phu nhân lại cầm tay Nhược Thủy dặn dò
tới lui.
Trước đại sảnh, Diêu thái phó trò chuyện với con
trai thứ ba và Nhị ca của Chu gia, Nhị ca Chu gia cung kính nói với Diêu thái phó: "Bá phụ yên tâm, Nhược Thủy cũng là muội muội của con. Con và Tam đệ sẽ đưa muội muội đến Đài Chân an toàn. Chuyện chọn nhà chồng cho muội muội đã có Nhị thẩm của con ở Đài Châu lo liệu. Nhị thẩm là người
rất cẩn thận, bá phụ đừng quá lo lắng. Hơn nữa con và lão Tam sẽ ở lại
đợi muội muội lại mặt xong xuôi mới quay về."
"Như vậy thì
tốt quá, việc này trông cậy cả vào con. Con về nhà thu dọn một ít đồ
dùng, tối hôm nay lập tức xuất phát. Thân thể Nhược Thủy còn chưa bình
phục hẳn, các con đi bằng đường thủy, ta sẽ sai người phóng ngựa đưa thư đến cho thúc phụ con. Con mau về thu dọn đồ đạc đi." Diêu thái phó gật
đầu căn dặn.
Chớp mắt đã thấy hoàng hôn đến, trước khi khởi
hành, Diêu thái phó