
đỏ từ đỉnh
đầu tới lòng bàn chân, ngượng nghịu nói: “Ta đi về nói với cha ta, bảo hắn sai người đi nhà ngươi cầu hôn, cho ngươi
làm thiếp của ta.”
Nguyệt Quế ngẩn người một lúc rồi sau đó
lại đột nhiên ôm bụng cười nghiêng ngả.
Nàng không có nghe sai chứ? Một đứa trẻ chưa
đầy mười tuổi nói muốn nàng làm vợ hắn, lại còn là làm thiếp!
Vất vả lắm mới nín cười được, Nguyệt Quế
vỗ đầu hắn: “Được rồi Được rồi, tiểu rử ngươi đừng đùa nữa, muốn làm gì thì đi
làm đi!”
Bảo Dung lại lần nữa giữ tay nàng lại, cong
môi nói: “Ta nói thật mà, ngươi tại sao lại không tin, không biết bao nhiêu người
khóc hô muốn làm thiếp của ta mà ta cũng không chịu, ngươi thật đúng là không biết
điều!”
Nguyệt Quế nóng nảy, mắt thấy mặt trời càng
ngày càng nắng, nếu lằng nhằng thêm chút nữa thì mấy cây nhân sâm oa oa cũng không
còn. Không muốn mất thêm thời gian với hắn nữa, dùng sức rút tay ra, không ngờ lại
loạng choạng ngã xuống đất, ai ngờ, ông trời không thương nàng, ngã trúng vào cái
bẫy thú lúc nãy.
Nguyệt Quế lập tức hét to một tiếng thảm
thiết, răng nanh ở cái bẫy thú cắn chặt vào đùi nàng.
Bảo Dung giật mình, hai tay vội vàng kết
ấn, lẩm nhẩm khẩu quyết.
Đúng lúc này, một đạo hàn quang chói mắt
hiện lên, đánh thẳng vào ngực Bảo Dung, đem cả người hắn bay đi, nặng nề ngã xuống
đất. Người hầu ẩn trong chỗ tối thấy thế ba hồn lập tức mất đi hơn hai hồn rưỡi,
hoảng hốt phi thân đi, nhưng lại không nhanh được bằng người nọ.
Chỉ thấy hắn một tay bóp chặt cổ Bảo Dung,
chỉ cần dùng một chút lực, là có thể bẻ gãy cổ hắn.
Một chưởng lúc nãy xuống tay rất nặng, Bảo
Dung lúc này đầu óc choáng váng, trước mắt toàn là ảnh chồng ảnh. Bây giờ, người
nọ toát ra sát khí lạnh thấu xương làm hắn sởn tóc gáy, vô thức mở lớn hai mắt ra,
cả người run lẩy bẩy.
Nhìn đôi mắt hạnh to đó, Vân Thương thế nhưng
lại có chút mất hồn, ma xui quỷ khiến buông tay ra. Nhìn hắn ngã trên mặt đất lần
nữa, đột nhiên không hiểu vì sao mí mắt lại giật giật mấy cái.
“Tiểu thiếu gia!” Người hầu ôm lấy hắn,
hoảng sợ nói, “Ngài . . . Ngài có làm
sao không?”
Bảo Dung trừng mắt nhìn, bất ngờ phun ra
một búng máu, một từ cũng chưa kịp thốt ra đã lệch đầu ngất đi. Người hầu bị dọa
sợ không nhẹ, quay đầu nhìn Vân Thương cả giận nói: “To gan lớn mật cẩu vật!
Ngươi có biết hắn là ai không hả? Nếu hắn có một chút tổn thương, ngươi một trăm
cái mạng cũng đèn không được!”
Vân Thương âm thầm vận khí tháo bẫy thú đang
kẹp trên chân Nguyệt Quế ra, lạnh lùng nói: “Ta mặc kệ hắn là ai đi nữa, chỉ
cần lão tử muốn giết thì giết, các ngươi
làm khó dễ được ta? Không muốn chết thì lập tức mang hắn cút!”
Một người hầu lửa giận cuồn cuộn định xông
lên, lại bị tên còn lại nắm lấy: “Cứu thiếu gia quan trọng hơn!”Vân Thương
đưa tay đặt lên trên miệng vết thương của nàng, dần dần có máu đặc màu đen từ từ
chảy ra. Nguyệt Quế toát mồ hôi lạnh, run giọng nói: “Vân Thương, không phải
lỗi của đứa nhỏ này, hắn vốn không định hại ta, là ta tự mình không cẩn thận đụng
vào.”
Vân Thương giật mình, với tính cách thêm
mắm thêm muối của Nguyệt Quế, chịu thay người khác giải thích thì đó chính là sự
thật.
Quay đầu lại, trên mặt đất đã không còn ai,
không biết vì sao, trong lòng hắn lại có chút bất an.
Lấy lại bình tĩnh, hắn nói: “Ngươi chỉ
cần lo lắng cho mình là được rồi, đứa trẻ kia xuất thân bất phàm, ngay cả ta cũng
nhìn không thấu hắn chân thân, chịu chút khổ mà thôi, không chết được.”
Nguyệt Quế đang muốn nói hắn là chim, Vân
Thương đột nhiên nói: “Ngươi thử đứng dậy đi một chút xem.”
Nguyệt Quế sửng sốt một chút, hai tay chống
lên mặt đất chậm rãi đứng lên, chân vừa nhấc lên một chút đã lập tức đau cả người
run run, lảo đảo ngã về phía sau. Đột nhiên, eo nhỏ được một cánh tay mạnh mẽ ôm
lấy, đầu “Phanh” Một tiếng ngã vào trong ngực hắn.
Tim đập loạn như hươu chạy, Nguyệt Quế “Bá”
đỏ mặt.
Vân Thương khẽ đảo tay đem nàng đỡ lên lưng:
“Đi trước thành Tây mua chút dược liệu, chân của ngươi nếu không mau chưa trị
thì sẽ bị phế.”
Nguyệt Quế hoảng hoảng hốt hốt, rồi cười
hì hì: “Phế bỏ liền phế bỏ, nếu như phế bỏ mà sau này ngươi ngày nào cũng cõng
ta thế này thì cũng đáng giá.”
Vân Thương không để ý nàng, mũi chân khẽ
lấy lực, hướng về phía dưới chân núi bay đi. Nguyệt Quế ôm chặt cổ hắn, khuôn mặt
đỏ bừng dán trên lưng hắn, nìn thở lắng nghe tiếng tim đập của hắn.
Vào thành Tây, hắn hạ xuống đất cõng nàng
đi bộ.
Mới đi vài bước, đột nhiên nghe thấy một
trận hỗn loạn phía trước, đám người nhao nhao tản ra bốn phía, bên tai tiếng vó
ngựa và tiếng hí lớn càng lúc càng gần. Nguyệt Quế từ trong ngây ngất tỉnh lại,
đưa mắt nhìn, thì ra là một con ngựa trắng bị kinh sợ, trên lưng mang theo một nữ
tử chạy lung tung trên đường phố, đạp đến
chỗ nào là nơi đó thành một đống hỗn độn.
Phía sau con ngựa trắng có rất nhiều binh
tướng đuổi theo, không người dám sử dụng pháp thuật ngăn lại, có lẽ đó là một con
ngựa chưa được thuần hóa mà lại đang trong tình trạng hoảng sợ.
Nguyệt Quế không bị ngựa làm cho kinh sợ
nhưng Vân Thương lại kinh