
i, không ở Thiên Cung thì không cần phải làm mấy thứ lễ tiết ấy.”
Bảo Dung đi lên thẳng hướng ngực nàng chui vào, nói như ông cụ non: “Phụ hoàng luôn răn dạy nhi thần, không có quy củ thì không thể nên người được.”
Bảo Thù cưng chiều sửa vạt áo cho hắn, sẵng giọng nói: “Phụ hoàng nói là thánh chỉ, mẫu thân nói liền không xuôi tai rồi hả?”
“Dĩ nhiên không phải.” Bảo Dung cười hắc hắc, “Phụ hoàng nói, nam tử trị quốc tề gia bình thiên hạ, nữ tử không tài mới là đức. Bởi vậy, đối nhân xử thế tự nhiên là phải nghe phụ vương, cuộc sống thường ngày thì phải nghe theo mẫu phi.”
Bảo Thù vừa vui vừa buồn xoa đầu hắn, cười gượng nói, “Dung Nhi rất yêu phụ hoàng sao?”
Bảo Dung sửng sốt ngẩn người, một lúc lâu sau mới nhíu mày nói: “Mẫu phi, hắn là phụ hoàng Dung Nhi, là thần tượng của Dung Nhi, Dung Nhi tự nhiên là yêu phụ hoàng rồi.”
Len lén liếc mắt nhìn Bảo Thù một cái, hắn lại cười, kéo tay nàng làm nũng nói: “Chỉ là, người Dung Nhi thích nhất đương nhiên mẫu thân rồi! Ai cũng không thể so sánh được!”
Bảo Thù bị hắn trêu chọc bật cười, bất đắc dĩ nhéo mũi hắn.
Tầm Huyên đem Bảo Dung lôi vào bên người, cười toe toét nói: “Vậy Dung Nhi ở Thiên Cung có thích không?”
“Huyên di, ngài nói gì vậy, ở nhà mình đương nhiên là tốt rồi, làm sao lại có thể không tốt?”
“Vậy có nào bắt nạt ngươi không? Thái hậu và Thiên hậu thế nào?”
Bảo Dung lấy tay xoa cằm ra vẻ suy nghĩ rất lung, sau đó nói: “Thái hậu gia gia rất nghiêm, nhưng phụ hoàng nói nàng thích thanh tịnh, nói Dung Nhi không cần đi thỉnh an. Còn mẫu hậu, nàng đối với Dung Nhi tự nhiên là rất tốt.”
Tầm Huyên khinh thường bĩu môi, “Nữ nhân này, chắc chắn là không có ý tốt!”
Bảo Thù đem Dung Nhi ôm vào lòng, không đồng ý lắc đầu: “Nàng đối với ta tuy thường xuyên châm chọc khiêu khích nhưng với Dung Nhi, quả thực là rất thật tình, có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi . . .”
Bảo Dung mắt sáng như sao, cười khanh khách nói: “Đúng vậy a, mẫu hậu và mẫu phi giống nhau yêu phụ hoàng, cho nên cũng yêu Dung Nhi.”
Bảo Thù không khỏi nhăn mi lại, bàn tay nắm tay hắn vô thức siết chặt lại. Cổ tay Bảo Dung “rắc rắc” Một trận đau nhức, cắn môi không cho mình rên ra tiếng, trong lòng lửa giận bất ngờ lại chay lên sùng sục như bị đổ thêm vào một môi dầu sôi.
Ngươi được lắm Vân Thương, không chỉnh chết, chính là con trai ngươi!
Bảo Dung nói là làm, lập tức phái người đi
vào thành Đông nghe ngóng, Vân Thương và Nguyệt Quế đều là danh nhân trong thành,
tùy tiện lôi một người ra hỏi là có thể nói liên tục hơn nửa ngày cũng không hết.
“Nguyệt Quế con thỏ tinh kia đúng là đồ không
biết xấu hổ, chỉ cần là nam nhân trong thành chỉ cần coi như là có một chút sắc
là lập tức bị nàng trêu ghẹo. Nhưng mười năm này vì nhờ có Vân Thương, nàng cuối
cùng cũng yên phận một chút, cho nên nói, Vân Thương chính là ân nhân cứu mạng của
nam nhân toàn thành a!”
“Vân Thương? Ai cũng không biết lai lịch
của hắn, nghe nói mười năm trước có một tiểu nam hài sáu bảy tuổi té xỉu ở hậu viện
nhà Nguyệt Quế, Nguyệt Quế tưởng đó là kẻ trộm liền đem hắn khóa trong phòng củi,
vậy mà ngày thứ hai mở cửa thì biến thành Vân Thương.”
Trong một đống câu chữ loạn xì ngầu này,
Bảo Dung chỉ hiểu đúng một chuyện. Vân Thương là một kẻ độc ác, mà xương sườn mềm
của hắn chính là Nguyệt Quế.
Bảo Dung tay chống eo đứng ở trên cửa sổ
lầu thành Đông, nhìn về phía Tử Ngọc đổ phường hừ lạnh một tiếng. Kiêu ngạo liếc
mắt nhìn người hầu, hắn hỏi: “Đồ ta nói đã đi mượn từ chỗ Lão Quân?”
“Khởi bẩm đại điện hạ, chuyện ngài giao cho,
thuộc hạ đã làm xong.”
Bảo Dung gật đầu, sửa lại tay áo một chút
rồi phi thân xuống.
Sáng sớm, Nguyệt Quế đi ra cửa. Mấy năm nay,
nàng thường đi ra khỏi thành, bởi vì trên Tử Sa Sơn ở ngoại thành Tử Sa Thành có
rất nhiều Tử Tham, mà Tử Tham có thể trị những vết thương trên mặt Vân Thương.
Mặt trời vừa lên tỏa ra luồng khí nóng đỏ
người, nàng biến ra một cây ô bằng giấy dầu che bớt nắng.
Dọc
theo con đường mòn quanh trong núi, nàng thỉnh thoảng lại giơ tay áo lên lau mồ
hôi, vừa nóng vừa mệt, đột ngột nghe thấy một tiếng hét của trẻ con vang lên rồi
lại nghe thấy tiếng kêu cứu mạn
Đẩy bụi cây ra, Nguyệt Quế buồn bực, đúng
là tiểu hài nhi hỗn xược trong khách điếm hôm trước.
Bảo Dung nằm trên đất, khóc hoa đái: “Tỷ
tỷ cứu mạng, chân Dung Nhi bị kẹp, ô ô . . .”
Nguyệt Quế hai tay chống eo cười ha hả: “Kẹp
tốt lắm! Xem ra ngay cả ông trời cũng không thương ngươi a, ha ha!” Nói xong,
nàng xoay người đi, không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái.
Bảo Dung ngẩn người, đây là nữ nhân sao?
Dùng sức véo đùi mình một cái, Bảo Dung oa
oa khóc lớn: “Ô ô . . . Mẫu thân, Dung Nhi không thể nhìn thấy mẫu thân nữa rồi,
không thể ăn bánh trôi của mẫu thân, mẫu thân . . .”
Nguyệt Quế dừng chân lại một chút, hắn chỉ
là một đứa bé, mình cần gì phải so đo với một đứa bé? Nhưng khi nhớl lại bộ dạng
đáng ghét của hắn ở khách điếm hôm đó, không khỏi chán ghét, suy nghĩ một chút,
nàng quay lại lạnh lùng nhìn hắn nói: “Tiểu phiến tử(*) nhà ngươi, suýt nữa thì bị ngươi lừa, thân kiều nhục