
đảo thế nào cũng kinh khủng hơn rất nhiều, chướng khí tầng tầng lớp lớp, hoa yêu khắp nơi, chỉ cần không chú ý một chút thì cái mạng nhỏ của nàng lập tức đi đời nhà ma.
Đem gương lần nữa nhét vào trong ngực, nàng buồn bực đến mức nhổ mất mấy cọng lông chim của Trọng Minh: “Chẳng lẽ một chút biện pháp cũng không có sao? Nếu không thì chúng ta xuống phía dưới tìm xem? Ngươi đường đường một thượng cổ thụy thú, chẳng lẽ lại sợ mấy tiểu hoa đào tinh này? ”
Trọng Minh thiếu chút nữa ngã từ trên không xuống, ngượng ngùng nói: “Chủ nhân, ngài đừng trông mặt mà bắt hình dong được không? Mấy tiểu tử kia đều là Lưu Dục Thiên quân nuôi dưỡng, ngài cứ thử để chúng cắn một cái rồi, sẽ lập tức biết sự lợi hại của chúng.”
Bảo Thù nhíu mày, tâm phiền ý loạn, tiếp tục nhổ lông chim.
Trọng Minh tuy đau, nhưng từ đầu đến cuối vẫn nhịn xuống không hé miệng kêu một lần. Từ khi rời khỏi Lang Hoa, nàng rất ít nói chuyện, nhất là mấy ngày bị bệnh, cả đêm một người trốn trong ổ chăn nhỏ giọng nức nở, hại còn tưởng là gian khách điếm đó nửa đêm có ma quỷ lộng hành.
Đang suy nghĩ thì thình lình nghe thấy phía dưới có tiếng kêu gào của trẻ con, hình như là đang hô cứu mạng.
Giật mình, Bảo Thù lập tức chỉ huy Trọng Minh bay xuống phía dưới. Trọng Minh mặc dù không muốn những cũng chỉ có thể mặc cho số phận mà làm, cúi người bay thẳng về phía có thanh âm.
Đợi đến khi bay đến chỗ thấp thì tiếng kêu cứu đột nhiên biến mất.
Dò xét xung quanh thì thấy giữa một đầm lầy lớn có hai cánh tay lộ ra trên mặt đầm lầy đang liều mạng vung vẩy. Không đợi Bảo Thù ra lệnh, Trọng Minh đã dùng móng nhọn quắp lấy hai vai hắn, ra sức lôi hắn ra khỏi đầm lầy.
Đoàn người rơi xuống đất, tiểu nam hài kia lập tức vỗ ngực há miệng thở dốc: “A! Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, a! Tiểu lão nhi suýt nữa là táng thân chỗ này rồi! A! Nếu truyền ra lục giới, tiểu lão nhi lại chết ở cửa nhà minh thì quá mất mặt rồi, a! Làm sao màchịu nổi a làm sao mà chịu nổi a!” (quái, gì mà a lắm vầy nè?)
Bảo Thù thấy hắn chỉ có sáu bảy tuổi, mở miệng một cái đã xưng tiểu lão nhi, không khỏi ngẩn người.
Tiểu nam hài phủi bùn trên người, quần áo lập tức vô cùng sạch sẽ. Hắn sửa lại ống tay áo một chút rồi nhắm mắt chắp tay, bộ dạng từng trải nói: “Tiểu lão nhi đa tạ cô nương ân cứu mạng, nhưng mà . .. “
Còn chưa dứt lời, hai mươi mấy hoa đào tinh lớn gần bằng ngón tay cái đột nhiên vây quanh các nàng.
Bảo Thù nhìn ngẩn người, cái gì gọi là mặt như hoa đào má phấn hây hây, nàng hôm nay coi như kiến thức, không hổ là tiểu yêu tinh Lưu Dục dưỡng hả, không ai là không xinh đẹp!
Một hoa đào tinh trong đó giống như là thủ lĩnh, đôi cánh trong suốt vỗ lên bay về phái trước, hung hăng nói : ” Lão bất tử nhà ngươi, thừa dịp Thiên quân bế quan, lại tới rình coi tỷ muội bọn ta tắm rửa! Hôm nay không đem đôi mắt gian tà kia đâm mù, ta liền gả cho ngươi làm vợ!”
Bảo Thù thiếu chút nữa lảo đảo ngã xuống đất, khó tin nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt kia, kinh ngạc nói: “Có phải là có gì hiểu lầm không a? Hắn bất quá chỉ là một đứa trẻ, cho dù nhìn trộm các ngươi tắm rửa cũng không đến mức đâm mù mắt hắn chứ?”
Hoa đào tinh lúc này mới theo trong tức giận tỉnh táo lại. Đôi mắt phượng liếc nhìn Bảo Thù, con ngươi so với kim còn nhọn hơn, nàng điềm nhiên nói: ” Muốn chết!”
Bảo Thù giật mình, chân vô thức dịch về phía bên cạnh Trọng Minh, Tiểu Bạch theo trong ba lô lộ ra nửa đầu, nhe răng nanh ra. Tiểu nam hài thấy thế, bước lên phía trước cười làm lành nói: “Đào Đào, ngươi xem nhìn ngươi hơi một tí là kêu đánh kêu giết, không đáng yêu chút nào.Bớt giận chút, đừng dọa tiểu cô nương, nàng là ân nhân cứu mạng của ta đâu. “
Đào Đào hơi trầm ngâm, lạnh nhạt liếc mắt lườm nàng: “Nơi này không phải là nơi ngươi nên tới, nể tình ngươi vì cứu người mới đi xuống đây, lần này tha mạng cho ngươi, mau lập tức rời khỏi đây đi!”
Trọng Minh ghé vào tai Bảo Thù thấp giọng nói: “Hảo hán không chịu thiệt, trước mắt chúng ta nên tránh đi chứ?”
Bảo Thù nào chịu nghe nó, lấy tay đẩy đầu chim ra, lớn giọng nói: “Ta không đi, muốn đi Vân Hải Tuyết Vực!”
Không chỉ Đào Đào kinh ngạc, tiểu nam hài cũng giật mình, sau đó hiếu kỳ nói: “Tiểu yêu tinh nhà ngươi làm sao biết nơi này là Vân Hải nhập khẩu? Đi vào Vân Hải làm gì?”
Bảo Thù vội hỏi: “Ta . . . Ta là đệ tử, tới tìm Dung Hoan sư huynh.”
Chúng yêu tinh nghe vậy vẻ mặt lập tức giận tím mặt: “Thiếu chủ nhà ta đã bị trục xuất khỏi Lang Hoa, nơi nào có cái gì sư huynh sư muội? Các ngươi vô liêm sỉ thiết kế làm chủ nhân nhà ta thương thành như thế còn dám tự mình đưa lên cửa! Bọn tỷmuội, giết nàng cho ta!”
Hoa đào tinh lập tức vỗ cánh “Ong Ong” bay về phía trước.
Bảo Thù bệnh nặng chưa lành, bây giờ càng khó nhịn một trận buồn nôn trong dạ dày, ngồi chồm hổm trên mặt đất bắt đầu nôn khan.
Tiểu nam hài vẫn cau mày nãy giờ, lúc này nhìn bộ dạng nàng, mới cẩn thận nhìn bụng dưới nàng. Trong tay quẳng ra một tấm lưới bạc bao lấy người Bảo Thù, đem hoa đào tinh ngăn lại bên ngoài. Đào Đào vừa nhìn, tức giận đến nghiế