
hát hiện da mặt tôi thật sự không đủ dày: “Việc đó… để
em làm cho.”
Tôi hơi chạy đuổi theo anh, anh đã đi thẳng vào phòng bếp: “Làm cho em bát mì nhe.”
Tôi không có ý kiến, sự thật là…. tôi cảm
thấy tôi hoàn toàn không cần thiết phát biểu ý kiến. Anh cũng không cần
trưng cầu ý kiến của tôi. Ặc…. thật ra thì… tôi không thích ăn mì.
Tôi ngồi trên ghế salon, không yên lòng
đánh giá hoàn cảnh xung quanh, trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái. Tại sao ở trong nhà một người đàn ông xa lạ…. thế nhưng lại không hề sợ hãi
chứ?
Tôi cố gắng khiến mình nghĩ đến phương
diện xấu, nhưng khi nghe thấy trong phòng bếp vang lên tiếng nấu ăn, tôi lại chẳng hề sợ hãi chút nào. Cho nên tôi phát hiện hóa ra ba năm sớm
chiều chung sống…. Mộc Tương Phi đã hoàn toàn tin tưởng Hồi Đầu Vô Ngạn.
Đúng vậy, ngay cả Đông Phương Lạc cũng tin tưởng người đàn ông chơi ID Hồi Đầu Vô Ngạn này. Tích tắc đó thậm chí
tôi cố chấp nghĩ rằng nếu như anh gạt tôi… Được rồi, cho dù bị người đàn ông này mang đi bán, chỉ trách Mộc Tương Phi có mắt không tròng, Đông
Phương Lạc tôi cũng chấp nhận!
Nhìn quanh quẩn đến phía đông thấy được
trên tường treo một tấm hình, chắc là chụp rất nhiều năm trước, đựng
trong một khung ảnh màu vàng nhạt. Là hình của Vô Ngạn và một người phụ
nữ cùng với một bé trai có mặt mũi không khác anh lắm. Có điều khi đó
thoạt nhìn anh còn rất bé, không giống với cảm giác khiến người ta chịu
áp lực mãnh liệt như ngày hôm nay.
Tôi đứng dậy muốn nhìn rõ hơn một chút.
Anh đã bưng mì từ phòng bếp đi ra. Tôi vừa nghe thấy mùi thơm này thì
bụng đã đánh trống.
Bát mì kia…. thật sự là nói là bát mì hỗn
tạp, mì sợi không nhiều, nhưng cà chua đỏ tươi, ớt xanh biên biếc, lạp
xưởng được xắt lát, rau cải tươi non, trên đó còn có một quả trứng
chiên.
…. Nước miếng của tôi….
Tôi cắm đầu ăn mì, lần đầu tiên tin rằng
hóa ra thật sự có người có thể phân tài nấu nướng cao thấp với mẹ tôi.
Anh tự tay kéo khăn quàng cổ tôi xuống, thuận tay treo lên giá áo, giọng nói cũng rất hờ hững: “Trời lạnh, anh nấu hơi cay, ăn xong thì đi tắm,
ngủ sớm một chút.”
Tôi nhìn đồng hồ, chỉ mới hơn năm giờ. Ăn
ào ào đến đổ mồ hôi, anh ngồi vào trước máy vi tính trong gian phòng
nhỏ, cứ thế mở máy vi tính lên.
Dường như… anh không chào đón tôi thì phải???
Được rồi, thật ra Đông Phương Lạc cũng không phải kẻ mặt dày mày dạn…. Hôm nay đến đây đã gặp được cũng đủ rồi.
“Ấy…. không cần nghỉ ngơi… Dù sao em cũng
tiện đường ghé thăm anh một chút… Em phải mua vé đi về.” Tại sao rõ ràng là nói lời lẽ đương nhiên mà lại nói ra giống như muỗi kêu vậy.
“Đã trễ thế này rồi làm sao trở về?” Thậm chí anh cũng chẳng hề quay đầu lại: “Phòng tắm phía bên kia.”
Cơn nước xong đi rửa mặt, tôi hơi lo lắng, lần này không muốn mẹ để ý nên tôi gần như không mang theo gì. Có điều
vừa đi vào nhìn mới phát giác ra tôi lo lắng cũng dư thừa. Dường như anh đã sớm chuẩn bị, bên trong có một bộ vật dụng tắm rửa mới, ngay cả dầu
gội đầu cũng chưa mở.
Khi nước nóng vừa xả xuống, cảm giác mệt
mỏi cũng tan đi không ít. Lúc đi ra ngoài chính là lúc chuẩn bị thành
chiến mỗi tuần. Trên IS anh thành thạo phân phối nhân lực, tôi đi đến,
tiện tay kéo ghế ngồi cạnh anh. Người Ẩm Huyết Minh đã tập hợp đầy đủ
trên màn ảnh, nhân vật 3D xếp thành hàng ngũ chỉnh tề, tôi biết bình
thường lúc này Con Rối sẽ chụp hình bừa bãi, có điều hôm nay dường như
anh ta không lên mạng.
Đây là kỷ niệm trước mỗi lần chiến đấu, mỗi
lần cả thế lực Ẩm Huyết Minh tham gia hoạt động, trên trang Ẩm Huyết
Minh ở diễn đàn luôn tìm thấy ảnh gia đình.
Mà hình đầu tiên mãi mãi là Hồi Đầu Vô
Ngạn là hoàn toàn không thể nghi ngờ. Trong màn hình chiến sĩ thiên cơ
quen thuộc lẳng lặng đứng trước hàng, nhìn cả đội hình 3D hùng vĩ oai
nghiêm. Người sau màn ảnh lại không nhìn thấy biểu cảm gì.
“Đừng xem, đi ngủ đi.” Giọng nói anh không lớn, nhưng đủ để người trên IS nghe thấy. Tôi nghe thấy bên trong vang
lên tiếng người lẫn lộn.
“Lão đại, chẳng lẽ là phu nhân ở bên cạnh?”
“Không thể nào… lão đại anh đã kết hôn thật hả?”
“Òa, òa, òa, tim tôi vỡ nát trên mặt đất.”
“Xía, Lão đại không kết hôn cậu cũng đừng hi vọng.”
“Cút!”
“Lão đại, chị dâu xinh đẹp không?”
………
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng lại nở nụ cười thản nhiên bố trí phương án tác chiến. Sau đó xua xua tay với tôi, ý bảo đi ngủ đi.
Cuối cùng là ở nơi xa lạ, bao giờ tôi cũng ở trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Bức tranh trúc xanh trong gian phòng
khiến cả không gian cũng toát lên sự trang nhã thấp thoáng. Vật pha lê
trang trí trên bàn rất xinh đẹp, hương thơm mát lạnh khiến người ta bất
giác suy đoán cuối cùng đây thuộc dạng đàn ông gì.
Khi tỉnh ngủ đã là hơn mười giờ, tôi dạo
bước đến phòng khách, anh còn đang ở trước máy vi tính, chẳng qua cau
mày: “Sao không ngủ nhiều hơn một chút?”
Tôi ngủ hơi nhức đầu, xoa xoa huyệt thái
dương đi đến, anh đang dẫn người ở phó bản Dịch Kiếm, chốc chốc thì bảo
pháp sư chú ý di chuyển, chốc chốc thì bảo thầy thuốc lui về sau trên
IS. Người trong đội ngũ vô cùng vâng lời, tôi xem chắc là bị anh dọa