
gon rồi cắn
một miếng. Uông Lỗi gần như cứng ngắc ngẩng đầu: “….”
Tàn tiệc, không ai uống say. Kim hủ hèm lại tặng cho tôi một lọ nước
hoa Tresor, tôi khước từ vài bận, cuối cùng vẫn không lay chuyển được
ông, cho nên đành nhận.
Lúc rời đi chưa đến mười giờ, theo thói quen của bọn họ mà nói đây là quá sớm rồi. Vẫn là Tần Tấn đưa tôi về nhà, tôi ngồi trong xe của anh,
anh vẫn chú tâm lái xe như cũ. Tôi nghĩ nếu như tôi không phá vỡ sự yên
lặng này, có lẽ anh vẫn sẽ trầm mặc.
“Tần Tấn, tại sao anh lại đối với em tốt như vậy chứ?” Giọng của tôi
trấn tĩnh hơn tôi tưởng, hóa ra có một số việc lấy can đảm cũng chưa hẳn là không làm được.
“Trước khi nick Thầy Con Rối mãn cấp là anh luyện.” Anh nói những lời này với giọng rất nhạt, nhưng lại mang đến kinh ngạc cho tôi. Trước cấp 70… Nói cách khác, thật ra thì trước kia là anh cùng chúng tôi đi phó
bản, làm nhiệm vụ?
“Nhưng mà…”
“Có nhớ lần đầu tiên gặp mặt không?” Tôi thật sự không nhớ rõ, Thầy Con Rối, sao lại giống như ở trong Thiên Hạ được chứ?
“Khi đó ở Hồn Cốc, anh và Vô Ngạn đang tổ đội làm nhiệm vụ, nếu như
không phải là anh ta trước một bước, thì người đi đến mời em vào đội… sẽ là anh.” Anh châm điếu thuốc, hút vào một hơi thật sâu, lại nhả ra vòng khói nhạt: “Nhưng mà…”
“Hèn chi…” Tôi như mới tỉnh khỏi mộng, trách sao lúc phỏng vấn anh
thấy mấy tấm đính kèm lại gọi điện thoại cho tôi. Tấm ảnh đó là Vô Ngạn
dẫn đội, nhưng đánh phó rõ ràng là anh.
“Thật ra thì lúc trước anh cũng không có để ý em nhiều, dù sao là
nhân vật trong trò chơi mà, nói không chừng sau lưng mỹ nhân này lại là
một yêu nhân.” Anh nhả khói ra ngoài cửa sổ, cười rất anh tuấn: “Nhưng
có một lần em ầm ĩ đòi phải mặc bộ đồ 60 của thầy thuốc. Khi đó em mới
cấp 59, ngày ngày đều kêu thế lực dẫn đi phó bản 59. Khi đó Vô Ngạn mới
67, hệ thống còn chưa có cánh. Mấy người chúng ta phải cần hai thầy
thuốc mới có thể đánh được phó bản kia. Cho nên…”
“Cho nên sau khi qua được nghìn vạn khổ sở, nhưng Vô Ngạn lại phân
đai lưng Tô Mạc cho thầy thuốc kia, bởi vì cả bộ 60 của cô ta chỉ còn
thiếu đai lưng.” Những câu chuyện cũ đã mơ hồi, nhắc lại đã không còn
cảm giác như ban đầu. Dù cho tôi còn nhớ lúc ấy tôi rút khỏi đội, khoảng mấy ngày không nói một câu trong thế lực.
“Khi đó anh nghĩ cô bé này nhất định rất tủi thân…. Nếu như em khóc
hoặc có bất cứ vẻ mặt gì anh cũng sẽ đánh một mặt cười. Nhưng chẳng qua
là em không lên tiếng. Đi phó bản, làm nhiệm vụ, kéo nick nhỏ, chẳng qua là không nói lời nào.”
“Đúng là lần đó buồn bực mấy ngày.” Tôi cười nhạt che giấu lúng túng.
“Mấy ngày?” Anh kẹp thuốc nhìn sang, trong đèn xe mờ áo nói không ra
lời: “Anh nhớ được kể từ lần đó em thăng từ cấp 59 đến 60 mất hai
tháng.”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh: “Anh có cần phải nhớ kỹ như vậy không?”
“Anh cũng không biết vì sao anh lại nhớ rõ đến vậy. Lúc đó dường như
mỗi ngày anh đều đi săn phó bản 59 như bị điên, khi đó anh đã 66 xuống
59 chẳng có chút kinh nghiệm nào. Hơn nữa đạo sĩ phòng ngự vật lý thấp,
da lại mỏng, thầy thuốc không giỏi không cách nào chịu được. Anh đi săn thật lâu, WY cũng rới ra đai lưng của mỗi môn phái một cái, chờ đến khi Vô Ngạn cấp 68, cuối cùng cũng rơi ra một cái đai lưng Tô Mạc. Nhưng
khi anh giao đai lưng kia vào quốc khố thế lực, em lại không lấy.”
Nếu như nói khi nãy tôi chỉ là kinh ngạc, thì hiện tại có thể nói là
ngây ra như phỗng rồi: “Đai lưng kia là anh cố ý đánh cho em?”
Anh dừng xe lại, thế nhưng đã đến dưới lầu nhà tôi: “Thưa cô Đông
Phương, trong xe thật sự không là nơi hay ho để tán gẫu, nói nhiều cũng
sẽ khát nước, hay là mời anh uống cà phê nhé?”
Nói không cảm động là giả, cho đến nay tôi đều xem Con Rối là bạn
thân, nhưng tôi vẫn không biết còn có một câu chuyện xưa như vậy. Tôi
dẫn anh đến Cốc Anh Hoa, là một tiệm trà sữa. Anh cũng không để ý, ngồi
xuống ghế xích đu. Hôm nay vì có Kim hủ hèm nên anh ăn mặc khá trang
trọng, bộ vest màu xanh đen, áo sơ mi màu trắng chỉnh tề, ly trà sữa
hình hoạt họa trên tay anh lại có vẻ rất buồn cười.
“Cúi đầu cười trộm gì vậy?” Giọng nói của anh cũng như có nụ cười:
“Thật ra thì anh vẫn cảm thấy kỳ lạ, nếu như em thích Tô Mạc như vậy tại sao không đi mua một bộ?”
Tôi khuấy trà sữa bằng ống hút, bởi vì Tô Mạc, chẳng qua là một lời
hứa của người kia với Mộc Tương Phi… Nếu như người hứa không chịu thực
hiện, thì mặc kệ ai thực hiện cũng không hề có ý nghĩa. Ý nghĩ này rất
ngốc đúng ư, tôi cũng cảm thấy mình rất ngốc.
Cho nên cuối cùng tôi chỉ nghe thấy mình cười nói: “Bởi vì em không mua nổi.”
Tần Tấn: “….”
Tôi hôm đó, chúng tôi vẫn ngồi đến sắp mười hai giờ, nói rất nhiều
việc xấu hổ trong trò chơi. Ví như khí đó tôi vẫn cho rằng Kiến Mộc bị
thương nặng sẽ rơi xuống nhánh cây kiến mộc để cho ngựa ăn. Sau đó Thầy
Con Rối bảo tôi đưa cành cây cho anh, sau đó anh làm ra một đá sức lực,
lúc đó tôi mới biết được hóa ra nhánh cây kia có thể tách ra thành đá
sức lực. Khi ấy đá sức lực cấp 73 có giá hơn một trăm vàng một viên. Kết quả là tôi bị toàn đội xỉ vả là đứa phá gia.
Sau khi học đượ