
đầu, thầm nghĩ, thật ra cô không đổi.
Điện thoại vừa chuyển đã nghe được tiếng ầm ĩ, giọng nói của Trần Mặc như là từ ngọn núi xa xôi nào đó truyền tới, đứt quãng, Miêu Uyển không tự chủ tập trung chú ý hết sức chăm chú lắng nghe, ngay lập tức đầu bị đau.
"Có chuyện gì sao?" Giọng nói của Trần Mặc có chút vội vàng, xao động.
"Không, không có gì lớn cả."
"À, tốt lắm . . . . . ."
"Trần Mặc!" Bỗng nhiên Miêu Uyển lên tiếng, cô cảm thấy sợ hãi, sợ hãi Trần Mặc sẽ tắt điện thoại ngay lập tức.
"Làm sao vậy. . . . . . Có chuyện gì?"
"Không có việc gì, không thể nói thêm vài câu với em sao? Em hơi đau đầu." Miêu Uyển nhìn những giọt nước mắt rơi trên chiếc giường đơn, trước mặt choáng váng hiện lên khoảng mờ mờ.
"Đau đầu thì đến bác sĩ đi. . . . . . Gần đây. . . . . . bề bộn nhiều việc, di động phải tắt máy. . . . . ."
Tín hiệu rất kém cỏi, có tạp âm, lúc đứt lúc nối, Miêu Uyển nghĩ rằng, sự thật, sự thật đó, giống như cảm giác Trần Mặc tạo cho cô.
"Nhưng vừa rồi em bị xe đụng, tuy rằng không nghiêm trọng lắm, nhưng đầu có đau một chút, mà anh không thể đến thăm em sao. . . . . ."
"Lúc nãy. . . . . . đau đầu thì đi bệnh viện đi, với lại khi nói chuyện em phải nói to lên, anh nghe không rõ. . . . . . tín hiệu trên núi không tốt. . . . . ."
Trong tai truyền đến tạp âm, Miêu Uyển cố gắng lắng nghe tiếng nói ngắt quãng của Trần Mặc, cô dùng thêm chút sức nói to: "Trần Mặc. . . . . ." Cô vốn định nói, Trần Mặc, trên đường đi em bị người ta đụng phải, đầu rất đau, tay cũng đau, anh có chuyện gì quan trọng mà không thể qua thăm em? Em chỉ muốn nhìn thấy anh một chút thôi mà! Nhưng vừa mở miệng, cổ họng bị tắc lại, Miêu Uyển vừa cầm di động vừa ho không ngừng.
"Ho khan thì đến bệnh viện. . . . . . Có người gọi anh, phải. . . . . . Đừng gọi nữa. . . . . . Phải tắt máy . . . . . . Em nên cẩn thận một chút. . . . . ."
"Trần Mặc? !" Miêu Uyển sốt ruột gọi anh, nhưng phía đối diện đã cúp máy rồi, trong loa chỉ có còn tiếng tít tít vang dồn dập.
Nước mắt của Miêu Uyển rơi xuống.
Đầu rất đau, cực kỳ đau, cái gáy trống trơn, giống như bị cạo vậy, Miêu Uyển ôm đầu khóc không ngừng, càng khóc đầu càng đau, càng đau càng muốn khóc. Đầu bị va chạm, bệnh nhân không nên suy nghĩ nhiều, không thể mừng rỡ, không thích hợp để khóc, mà cô lại có đủ cả.
Mạt Mạt ngồi bên giường nhìn cô.
"Miêu Miêu!" Mạt Mạt nói: "Mình muốn chửi người."
Miêu Uyển lộ ra vẻ mặt mỏi mệt, cô nói: "Cậu chửi đi, bỗng nhiên mình muốn nghe."
Miêu Uyển vỗ bàn: "Mình muốn hỏi xem bây giờ anh ta đang ở đâu, đang làm gì thế? Chẳng lẽ anh ta chết, bị thương, tàn tật rồi à? Vì sao chỉ có mình cậu ở chỗ này khóc không ngừng, giống như người điên vậy."
Miêu Uyển day day huyệt thái dương tựa vào đầu giường, khóe mắt vẫn còn đọng lại vết nước nhưng mà vẻ mặt đã bình thản: "Đúng vậy, mình cũng muốn biết."
"Có câu này mình không muốn nói."
"Nói đi!" Miêu Uyển lại khóc thảm thiết.
"Rốt cuộc là cậu muốn thế nào? Mình không muốn nhìn cậu bị coi thường như thế này."
Miêu Uyển sửng sốt trong chốc lát nhẹ nói: "Chia tay đi!"
Mạt Mạt chấn động: "Hả?!"
"Cậu muốn chia tay?" Mạt Mạt có cảm giác cô đã nghe lầm.
Miêu Uyển đưa tay lên che mắt, gật đầu một cái.
"Điều này sao có thể, làm sao cậu bỏ được?" Mạt Mạt không tin.
"Nhưng dù luyến tiếc thế nào cũng phải bỏ không phải sao? Càng ngày mình càng không thể chịu nổi, hôm nay thì phải nói thế nào? Mình cảm thấy có lẽ mình nên chịu thua thôi, người ta đã không cảm thấy mình quan trọng, vậy thì cho dù mình có làm hơn nữa cũng vô dụng." Miêu Uyển hạ một bàn tay xuống: "Mạt Mạt đỡ mình nằm xuống đi."
Mạt Mạt đến gần để cho cô ôm eo của mình, tâm tình phức tạp: "Cậu thật sự muốn kết thúc? Mình cảm thấy cậu cần phải ngủ một giấc, tỉnh ngủ rồi nói sau, chúng ta không thể nhân lúc đang tức giận và đau đầu mà quyết định."
Miêu Uyển chôn mặt trên vai Mạt Mạt, thong thả gật đầu.
Mạt Mạt đợi cho Miêu Uyển thật sự ngủ mới đi, lúc đóng cửa rời đi cô thấy Miêu Uyển nằm nghiêng nhíu mày, câu nói kia có sức ảnh hưởng tới mức nào mà làm cho Miêu Uyển ngủ cũng không thoải mái. Nếu có một người làm cho mình dù đang ngủ cũng cảm thấy không vui vẻ, như vậy có lẽ bỏ người đó cũng là một ý kiến hay. Mạt Mạt không thể hiểu được giờ phút này mình cảm thấy như thế nào, gần đây cô không thể nào hiểu được Miêu Uyển, con gái khi yêu không nên nịnh bợ, Miêu Uyển yêu rất hèn mọn rất quá sức, cô nhìn cũng thấy mệt thay Miêu Uyển.
Nhưng thật sự sẽ chia tay à?
Bao nhiêu cặp uyên ương cãi nhau xong vẫn bình thường, mặc dù Trần Mặc có hơi bảo thủ, nhưng dù sao nhân phẩm cũng coi như đoan chính, công việc lại khá thuận lợi.
Mạt Mạt có cảm giác mình cũng trở nên rối loạn, cô nghĩ nói không chừng ngày mai vừa tỉnh ngủ Miêu Uyển sẽ thay đổi ngay, cô nàng xem người đàn ông kia như bảo bối, làm sao chia tay được.
Ngày hôm sau, Mễ Lục trộm canh chân heo nấu đậu trong tiệm, đó chính là món mà trước kia Miêu Uyển từng làm, theo như những lời Mễ Lục nói thì, ăn gì bổ nấy, muốn chân mau khỏi thì tốt nhất là ăn chân. Mầm Uyển cầm chén canh bị hơi nóng bố