
người bị ghim thành con nhím không nói, mỗi ngày châm một canh giờ
không tính, còn phải ngâm nước thuốc chừng hai canh giờ. Không khỏi trong khổ
tìm vui, âm thầm tự giễu: Thời Tam Quốc có Hoa Đà vì Quan Vũ cạo xương trị
độc**, hôm nay có Tiết Đồng vì Mạc Hi châm cứu thông gân. Quả nhiên mọi việc
đều có cái giá của nó, vì trở thành cao thủ, chỉ có thể liều mạng.
** Thời Tam Quốc có Hoa Đà vì
Quan Vũ cạo xương trị độc (Điển tích từ tiểu thuyết Tam Quốc diễn nghĩa của La
Quán Trung): Quan Vũ đánh Phàn Thành, bị trúng tên độc của Tào Nhân. Thuốc độc
ngấm vào tận xương nguy hiểm tính mạng. Danh y Hoa Đà đến chữa, đề nghị gây mê
ông để khỏi nhìn cảnh Hoa Đà khoét thịt cạo độc trong xương. Nhưng Quan Vũ
không đồng ý, vẫn thản nhiên ngồi đánh cờ với Mã Lương trong lúc Hoa Đà chữa tay.
Vì
Tiết Đồng không biết võ công, lúc châm cứu cần người biết võ ở bên, cho nên
Đường Hoan luôn ở cạnh quan sát. Hắn từng nếm trải nỗi khổ châm cứu tự nhiên
cũng đồng cảm lây, thấy Mạc Hi sắc mặt không tốt, ngón tay lại hơi cong lại, cứ
như thế lặp đi lặp lại. Đợi khi châm xong, bàn tay hắn cũng siết chặt lúc nào
không tự biết.
Mạc
Hi quyết định ở lại Đường Môn cho Tiết Đồng thi châm vấn dược là một nước cờ
hiểm. Không nói tới đả thông hai mạch nhâm đốc là chuyện tốt bao nhiêu người
tập võ cầu mà không được. Từ khi gặp phải thất hoàng tử, nàng thời thời khắc
khắc đều bị vây trong cảm giác nguy cơ, luyện võ càng chuyên cần. Đoan vương
người này vì đả kích những đối thủ cạnh tranh đều là hoàng tử, ngay cả quân
lương cũng dám cướp, không tiếc một tay khiến nước mình bại trận; lại vì bản
thân, làm quốc bảo lưu lạc ngoại bang; có thể thấy được người này không từ thủ
đoạn tuyệt không có giới hạn. Vả lại hắn còn lấy đại vị vương gia gây chuyện
với nhân sĩ giang hồ, không tiếc trả đũa Lâm Sâm hai người, còn có ý đồ nắm tổ
chức trong tay để sử dụng, khó bảo toàn lúc trước nàng sở tác sở vi (tự làm
theo ý mình) không bị Đoan vương phát giác, do đó ghi hận trong lòng tìm thời
cơ diệt trừ nàng. Gặp phải một BOSS siêu cấp lớn như vậy thật không phải mong
muốn của Mạc Hi, nhưng việc đã đến nước này, nàng chỉ có thể mau chóng tăng
thực lực của mình lên, lấy bất biến ứng vạn biến, đồng thời phấn chấn đánh cược
một lần. Huống chi nàng thân ở Đường Môn, ăn, mặc, ở, đi lại tất cả đều có
người quản lý, nếu Đường Hoan thật muốn hại nàng, dùng cách gì hại mà không
được, sao phải khổ tâm tiêu phí lớn như thế.
Hai
canh giờ kế tiếp phải ngâm thuốc Đường Hoan tự nhiên không tiện ở lại, vì thế
đi trước đến Xích Hà Đài nghị sự, xử lý sự vụ của Đường Môn.
Đến
khi mặt trời lặn về phía tây Đường Hoan mới trở về. Thấy Mạc Hi đang ngồi trước
cửa sổ, dùng lược bạch ngọc khắc hoa điểu chải đầu. Thấy nàng thờ ơ chải khiến
một ít tóc rơi xuống, liền quay đầu đi không nhìn tiếp.
Mạc
Hi thấy hắn đến, tùy ý đặt lược xuống, cười nói: "Xin lỗi, ta lại tu hú
chiếm tổ." Ngừng lại một chút, lại nói: "Đa tạ tứ thiếu ra sức tương
trợ." Thật lòng là thế, bất luận tên nhóc này rốt cuộc có chủ ý gì, buổi
chiều lúc pha nước thuốc, thấy Tiết Đồng giống như không tốn tiền đem bạch linh
chi, Thiên Sơn tuyết liên những loại dược liệu trân quý liên tiếp đổ vào mộc
dũng, Mạc Hi không nói gì nghẹn họng nhìn trân trối đã đủ. Nếu không phải ở
Đường Môn, việc này muốn thành công sẽ hết sức khó khăn.
Đường
Hoan cười cười, hỏi: "Thấy buồn? Muốn đến thư phòng của ta tìm chút sách
để đọc không? Giờ gọi người dọn cơm, lát nữa chúng ta trở về là vừa."
"Tốt."
Đọc sách đã là chuyện kiếp trước.
Đường
Hoan sách nhiều mà đa dạng, Mạc Hi dùng ánh mắt rất nhanh tìm kiếm một lần, rút
ra một quyển . Thích khách cũng cần sạc
điện, cũng đã vào rồi, không ngại xem một chút chuyện của những người lưu danh
sử sách cùng nghề với nàng, cũng có thể học tập tham khảo một ít.
Cơm
chiều rất phong phú. Khẩu vị Giang Nam ít thấy, hương vị lại có vài phần giống
đồ ăn của Cúc Thủy Các.
Cá
hấp mật ong, bồ câu nấu sữa, đậu phụ xào ngải cứu, măng tây sợi, ngó sen nấu
gạo nếp, gà miếng hương lỗ tố.
Loan
Tố đang muốn lên phía trước phụng canh, Đường Hoan đã múc một chén canh sa sâm
bách hợp, đưa bát men vẽ hạnh lâm xuân yến đồ lên trước mặt Mạc Hi, nói:
"Cô nếm thử món này xem."
Mạc
Hi tự nhiên nhận lấy.
"Đây
là dùng sa sâm bắc, bách hợp, quả sung, thịt nạt, trần bì nấu chung, có công
dụng dưỡng âm nhuận phế, nhuận táo thanh họng, hành khí kiện tì."
"Trách
không được gần đây không nghe huynh ho khan, hay là nhờ công dụng của canh
này?"
Đường
Hoan không đáp, chỉ là nếp nhăn trên mặt khi cười càng sâu, lại thay nàng gắp
một đũa cá, nói: "Cô lại nếm thử món này, khai vị ích khí, cô hiện tại
đang cần bồi bổ."
Bữa
cơm này Mạc Hi ăn thật sự vui vẻ.
* Lam tụ thêm hương: Dịch theo
nghĩa đen là tay áo màu lam thêm hương vào lư. Người ta thường nói hồng tụ thêm
hương là chỉ mỹ nữ, ở đây dùng lam tụ là chỉ mỹ nam.
Ăn
cơm xong. Mạc Hi nằm dựa vào tháp mỹ nhân làm bằng gỗ lim gắn vân thạch, tay
phải cầm một quyển sách