
ếu chút rớt đến trước ngực.
Đến nỗi đương sự là La Phù, có lẽ là bởi vì khiếp sợ quá độ nên không thể phản ứng, hai mắt trợn to lại có vẻ sợ sệt, trong lúc nhất thời khó có thể chấp nhận được tin tức này.
Chỉ có một người, là bác sĩ thần sắc không có thay đổi, mở ra giấy viết đơn thuốc, chậm rãi nói: “Đây đều là an thai, điều thân dưỡng thể, nên giữ gìn tâm bình tĩnh tránh xúc động, tránh động thai.”
“ Ách....... vâng!” Lí Nhã Mai cuối cùng khôi phục trấn định, kéo La Phù đi ra ngoài, chờ bác sĩ cấp thuốc.
La Phù không hiểu được bản thân mình làm sao có thể rời đi được, nếu không có Lí Nhã Mai đỡ, cô tựa như là người gỗ, ngây ngốc không thể trả lời bác sĩ.
Đi ra phòng khám, Lí Nhã Mai trước đưa La Phù lên xe, thay cô lau đi trán đầy mồ hôi lạnh, lại cầm bình nước trái cây đưa cô uống, mặc kệ phát sinh chuyện gì, trước cần phải giữ gìn sức khỏe mới có thể chống chọi lại tất cả.
“Đừng hoảng hốt, đừng sợ, còn có dì ở đây, như núi có thể cho con dựa vào”
“ Con...... Như thế nào lại...... “ Cô thật sự mang thai sao? Điều này là ông trời ban ân hay trêu cợt? Ngay tại lúc cô mất đi người yêu, lại để cô biết bản thân mình có kết tinh của hai người? Sinh mệnh cuối cùng lại là trò vui đùa, cô cười không nổi......
Nhìn vẻ mặt cô mờ mịt, Lí Nhã Mai đau lòng cực. “Không cần hỏi ta cũng biết, cha đứa nhỏ này là Hạ tiến sĩ, ta giúp con đi tìm cậu ta nói rõ ràng.”
“ Không, không cần......” La Phù đối hết thảy cũng không xác định, duy nhất xác định là, cô không muốn làm cho Hạ Vũ Tuyên càng chán ghét cô.
“ Như thế nào có thể không cần?’
“Chúng con đã chia tay...... Con không nghĩ gia tăng phức tạp cho anh ấy......” Cô có thể tưởng tượng, Hạ Vũ Tuyên nhất định sẽ càng khinh bỉ cô, tự nhiên lấy đứa nhỏ đến làm điều kiện đàm phán, chẳng lẽ bởi vậy có thể lưu lại tâm anh ta, đưa anh trở về đây thôi sao? Rất buồn cười cũng quá thật đáng buồn......
“ Đứa nhỏ ngốc, con nghĩ rằng ta không biết ủy khuất của con?” Lí Nhã Mai tức giận, những gì trong lòng cũng đều phun ra “Kỳ thật từ đầu ta không tán đồng ông xã ta thực hiện chuyện đó, công và tư chẳng phân biệt được, bắt con đi cầu Hạ tiến sĩ, như vậy khiến con làm người như thế nào? Ta thế nào cũng phải giáo huấn ông ta mới được, cần trường học nổi tiếng làm cái gì, so với hạnh phúc của con nó quan trọng hơn.”
Đều là phụ nữ, Lí Nhã Mai sao lại không hiểu tâm tình La Phù? Cảm tình là cảm tình, công việc là công việc, bắt phụ nữ dùng tình cảm đi làm việc, thật sự vũ nhục phụ nữ!
Tầm mắt La Phù bỗng nhiên thay đổi, một khắc này Thái phu nhân không chỉ là Thái phu nhân, mà như là dì của cô, thậm chí là người thân, cảm giác có người thấu hiểu mọi cảm giác đau tích tụ của cô, đời cô rất ít có ai có thể hiểu hết được.
Lí Nhã Mai vỗ vỗ tay cô, tiếp tục nói: “Con yên tâm, từ từ ta ra mặt đi tìm Hạ tiến sĩ, ta sẽ giải thích với cậu ta. Hiện tại con không có áp lực gì, con chính là con, hãy nghĩ cùng cậu ta ở cùng một chỗ.”
“ Cho dù như vậy, anh ấy cũng sẽ không hồi tâm chuyển ý......” Cô so với ai khác đều hiểu rõ, anh sẽ không tha thứ người từng lợi dụng anh, tựa như cha mẹ anh, cả đời đều không có được sự tha thứ của anh.
“ Lòng người là thịt, chờ cậu ta biết con mang thai, tự nhiên hiểu ý mềm lòng, con với con của con đều phải có tin tưởng”
La Phù chỉ là lắc đầu. “Con không cần anh ấy vì đứa nhỏ, bởi vì trách nhiệm mới cùng con chung một chỗ.”
“ Con còn trẻ, đừng quá cố chấp, con cứ ngẫm lại, con một người như thế nào nuôi lớn đứa nhỏ này? Về kinh tế, ta đương nhiên có thể giúp con, nhưng trong quá trình đứa nhỏ trưởng thành, không có cha vẫn là rất tiếc nuối. Chính con là không có ba mẹ chiếu cố, một người tại thế giới lăn lộn lớn lên, chẳng lẽ con nguyện ý để cho đứa nhỏ thiếu tình thương của cha?”
Những lời này gằn từng tiếng, tiến vào lòng La Phù, cô từng không chỉ một lần ảo tưởng bản thân mình có một gia đình, cô cũng muốn để cho con cô có đầy đủ yêu thương, đương nhiên bao gồm cả cha lẫn mẹ, cô không muốn cho con mình có khuyết điểm gì cho dù một chút cũng không muốn….
“ Con không hiểu và không biết nên làm như thế nào mới tốt......” Vấn đề là, cô bây giờ còn có thể cầu cái gì? Hạ Vũ Tuyên đã không hề nắm tay cô, ngay cả đi đường cô đều bị lạc, tìm không thấy cửa ra khỏi mê cung tình yêu......
Lí Nhã Mai kiên định nói: “Trước nghỉ ngơi tốt một chút, ngày mai ta cùng con đi Đài Bắc.”
“Vâng......”
Lí Nhã Mai cường thế ôn nhu, thay La Phù quyết định. Có lẽ trong lòng cô cũng ẩn ẩn chờ mong, dứt bỏ mọi áp lực bên ngoài, cô có thể làm chính mình, có thể cùng Hạ Vũ Tuyên như ban đầu, vì đứa nhỏ thành lập một ngôi hạnh phúc.
Trong tình yêu, cho dù là điều xa vời, nhiều hư vô không hy vọng, nhưng cũng phải nhanh nắm bắt lấy cơ hội, mà cô chính là yêu thương một người, ông trời hẳn sẽ cho phép cô có quyền chờ mong đi?
Đài Bắc, sâ