
Pháp Sư Ma Thuật, còn
có kỹ thuật thành thạo hơn so với thợ trang điểm, có tác dụng hơn so với Linh Đan Diệu Dược.
Lý Thiến có chút kinh ngạc với sự thay đổi
của Thiệu Tuấn, nhớ ngày đó, một ngày Thiệu Tuấn nói chuyện đều không
vượt quá mười câu, cô độc giống một tên biến thái, hôm nay đã trưởng
thành, khí khái anh hùng hừng hực, tự nhiên trở thành một anh chàng đẹp
trai rồi.
Chỉ thấy cô cười nói tự nhiên, gương mặt thanh tú lộ ra hai má lúm đồng tiền: "Thiệu Tuấn, cậu tốt nghiệp đại học rồi sao, đang làm công việc ở đâu thế?"
Thiệu Tuấn lịch sự nhìn lại ánh mắt
trong suốt Lý Thiến, âm thanh ôn hòa: "Ừ, năm ngoái tốt nghiệp, sau đó ở lại trong quân đội luôn. Còn cậu, tốt nghiệp có tính ở lại nước ngoài
không?"
"Tớ chuẩn bị trở về thành phố Y, ba mẹ tớ cũng chỉ có mỗi một đứa con gái, họ cũng lớn tuổi rồi, tớ thấy nên quay về thì tốt
hơn."
"Ừ..." Thiệu Tuấn gật đầu.
"Vậy những năm qua cậu
như thế nào, có liên lạc với bạn học trước kia không?" Mặc dù lúc đó anh không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ một lòng đọc sách tìm tòi, nhưng
mỗi lần có chuyện gì liên quan đến Lý Thiến, dù chỉ chút xíu thôi, anh
sẽ không tự chủ được mà ghi nhớ trong lòng, theo như trí nhớ của anh,
thời điểm đó Lý Thiến cùng một người tên là Tô Dực có mối quan hệ khá
thân thiết, về mặt khách quan anh cho là, Tô Dực theo đuổi Lý Thiến, hơn nữa Lý Thiến đối với Tô Dực cũng có hảo cảm.
Lý Thiến cũng không có nghe ra ý tứ gì đặc biệt, vẫn như cũ mang theo nụ cười yếu ớt, nhàn
nhạt đáp lại, "Tớ cũng liên lạc với nhiều bạn học, đúng rồi, thứ bảy này có họp lớp, cậu cũng nên tới tham gia cho vui."
Gương mặt Thiệu
Tuấn thoáng qua một tia kinh ngạc, im lặng mấy giây, phải biết rằng, hồi cấp ba mối quan hệ bạn bè của anh không được tốt, bởi vì anh nói ít đến nỗi có thể bỏ qua không tính, trong lớp mười mấy người, ba năm học
chung với nhau, anh tiếp xúc nói chuyện cũng chưa tới mười người. Kể từ
khi tốt nghiệp trung học, anh cũng không có tham gia bất kỳ lần họp lớp
nào, anh vẫn cảm thấy sự tồn tại của mình ở trong lớp giống như không
khí, không có mấy người trong lớp sẽ nhớ tới anh, cho nên đối với lời
mời đột nhiên của Lý Thiến, anh không khỏi cảm thấy có chút khác biệt.
"Đi đi, đi đi, mọi người đã nhiều năm không gặp, liên lạc một chút tình cảm cũng tốt." Giống như sợ Thiệu Tuấn sẽ cự tuyệt, biểu hiện Lý Thiến có
chút gấp gáp.
Thiệu Tuấn cúi đầu nghĩ, cũng đúng, dù sao họp mặt
bạn bè cũng không dễ dàng, ban đầu là vì chuyện học hành mà không chú
tâm nhiều đến quan hệ bạn bè, hiện tại có cơ hội gặp lại, cho dù ngồi
yên một chỗ nghe mọi người ‘chém gió’ cũng tốt, ngay sau đó liền gật đầu đồng ý.
"Đúng rồi, có người nhà thì nhớ dẫn theo nhé."
"Người nhà?" Thiệu Tuấn không hiểu nghi ngờ hỏi lại, chẳng lẽ phải mang theo
mẹ anh? (An: bây giờ tìm đâu ra một anh ngây thơ trong sáng thế này
nhỉ??? An tình nguyện lọt hố :v)
"Chính là bạn gái cậu đó, cậu
đừng nói với tớ là cậu chưa có bạn gái đấy nhé, sẽ không có ai tin cậu
đâu." Với tính cách phóng khoáng được chủ nghĩa tư bản hun đúc, Lý Thiến cảm thấy kiểu người giống như Thiệu Tuấn, muốn vóc dáng liền có vóc
dáng, muốn khuôn mặt liền có khuôn mặt, là một người đẹp trai lại tài
hoa hơn người, không thể nào chưa có bạn gái được.
Thiệu Tuấn cơ
hồ theo bản năng nói không có, nhưng lời nói Lý Thiến quá nhanh, không
cho anh có cơ hội phản bác, anh cười khẽ một tiếng, thì ra người khác
gán cho anh cái giá thị trường anh tốt như vậy.
Lý Thiến thấy
Thiệu Tuấn trầm mặc, tự nhiên cũng im lặng, trong lòng vô cùng tò mò,
"Bạn gái của cậu trông như thế nào, chắc hẳn phải là một cô gái xinh đẹp đúng không?" Không nên trách cô quá kích động, cô chủ yếu là muốn biết
cô gái như thế nào mới có thể lọt vào mắt Thiệu Tuấn, phải có kiên nhẫn
rất lớn mới có thể cùng cực phẩm Thiệu Tuấn yêu đương, một người từ sáng đến tối không nói được một câu.
Trong đầu Thiệu Tuấn thoáng qua
gương mặt thanh tú của Tằng Tĩnh Ngữ, "Ừ, cũng tạm được." Đợi ý thức
được mình nói cái gì, thì Lý Thiến đã tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh, hơn nữa vẻ mặt cười vô cùng gian xảo mà nhìn anh.
Gương mặt
Thiệu Tuấn có chút lúng túng, chính anh cũng không phát hiện giọng nói
anh có bao nhiêu ôn hòa, chẳng khác nào ánh nắng ấm áp bao phủ khắp nơi
trong ngày mùa đông giá lạnh, toàn bộ thế giới trong nháy mắt được bao
phủ bởi ánh sáng óng ánh, chói mắt, làm cho người ta không nỡ di chuyển
tầm mắt.
Thật ra thì anh muốn nói Tăng Tĩnh Ngữ rất đẹp, đặc biệt là lần ở 1984, khách quan mà nói anh cảm thấy Tằng Tĩnh Ngữ xinh đẹp
như Yêu Tinh, nhưng trong đầu lập tức hiện ra dáng vẻ tự luyến của Tăng
Tĩnh Ngữ, cam chịu đem lời nói nuốt trở vào.
Mấy ngày nay của Tăng
Tĩnh Ngữ rất phong phú, trừ mỗi ngày kiên trì chạy bộ ở ngoài, trong giờ lên lớp cũng trở nên rất nhiệt tình, vội vã chạy đến phố hàng rong mua
một chục quyển sổ ghi chú.
Trừ một quyển dùng để viết nhật ký,
những quyển còn lại đều dùng làm sổ ghi nhớ. Cả ngày như cái đuôi chó đi theo phía sau mông Trầm Ngôn, trực tiếp coi người ta thành B