
âm rồi. Vì vậy giọng nói cũng hòa hoãn xuống, nói: "Như vậy anh đây sẽ tạm tha cho em, chỉ là. . . . . . . . . . . . . . ." Vừa nói vừa đưa tay sờ ngực Tăng
Tĩnh Ngữ một cái, "Em phải cùng anh em bọn anh chơi đùa một chút."
Nghe vậy, Tăng Tĩnh Ngữ cười ha ha nói: "Anh trai à, cổ em rất ngứa, anh xem giúp em một chút." Dây chuyền trên cổ của cô là một máy báo động, chỉ
cần vừa đụng là cảnh sát quân đội có thể nhận được tin tức, đây là lần
đầu cô làm nằm vùng ở bệnh viện, cảnh sát vì an toàn của cô nên bố trí,
trong lúc nhất thời vội cô quên lấy, không ngờ trong lúc thi hành nhiệm
vụ không có chút tác dụng gì, sau khi nhiệm vụ kết thúc lại có thể cứu
cái mạng nhỏ của cô.
Lý Phát thấy Tăng Tĩnh Ngữ phối hợp như vậy, trong bụng không khỏi mừng rỡ, đưa ra sờ sờ cổ của Tăng Tĩnh Ngữ một
chút, ngón tay mang theo vết chai, dọc theo dây chuyền của cô không
ngừng chà sát xung quanh, Tăng Tĩnh Ngữ nhẹ nhàng nói: "Anh trai à, anh
có cảm thấy dây chuyền của em đẹp mắt không, còn em có đẹp hay không."
Lý Phát sờ sờ sợi dây chuyền, nói: "Đương nhiên là em đẹp rồi."
Tăng Tĩnh Ngữ kiều mỵ cười cười, rồi hướng tên bên cạnh đang chảy nước miếng nói: "Vị anh trai kia, anh phải cùng nhau chơi đùa với chúng tôi, nhiều người chơi mới vui."
Trong lòng người kia nhẫn nhịn đã rất ngứa
ngáy khó chịu, vừa nghe như vậy trong lòng vui mừng nở hoa, đi lên phía
trước bổ nhào lên người Tăng Tĩnh Ngữ. Lúc này Tăng Tĩnh Ngữ đã sớm mở
dây trói trên người mình ra rồi, cô kéo dài thời gian như vậy là bởi vì
trên người hai người này đều có súng, nếu như cô tùy tiện hành động,
nhiều nhất chỉ có thể giải quyết cái tên trước mặt mà thôi, cùng lúc đó
tên bên cạnh sẽ có thời gian rút súng bắn chết cô, đây là điều cô học
được lúc tham gia huấn luyện, giờ khắc này cô vô cùng cảm tạ mình đã
từng đã tham gia cuộc thi tuyến chọn nữ bộ đội đặc chủng.
Chỉ
thấy người nọ vừa đến gần, cô lập tức nhấc chân đá về phía hắn, mà tay
cũng đưa qua bên hông Lý Phát, ngón tay linh hoạt chuyển một cái, liền
đem khẩu súng bên hông Lý Phát kéo ra ngoài, trong miệng kêu to: "Không
được nhúc nhích, nếu không tôi sẽ nổ súng." Âm thanh đã không còn nũng
nịu kiều mị như vừa rồi, có chăng là giọng nói cứng rắn cương nghị chẳng khác nào nam nhân đại trượng phu.
Hai người kia thấy thủ pháp
Tăng Tĩnh Ngữ lưu loát như thế, cũng biết cô không phải người bình
thường, lập tức nghĩ đến Lý Hà đã bị theo dõi. Vội vàng giơ tay lên nói
đầu hàng nói: "Chúng tôi bất động." Nhưng trong lòng lại nghĩ tới muốn
động thủ, cố gắng dời đi lực chú ý của Tăng Tĩnh Ngữ, mặt không biến sắc đến gần Tăng Tĩnh Ngữ.
Tăng Tĩnh Ngữ không lơ là giống bọn họ,
trực tiếp nổ súng bắn trúng chân Lý Phát, sau đó lại lập tức chỉa súng
về phía tên đồng bọn kia nói: "Cậu đem súng ném qua đây, nếu không tôi
sẽ bắn chết cậu."
Lý Phát bị bắn ngã xuống đất, cả khuôn mặt đều
lộ ra vẻ đau đớn, tên đồng bọn kia thấy thế không dám hành động thiếu
suy nghĩ, nhanh chóng đem súng ném qua bên kia, người nọ vốn định thừa
dịp ném súng đánh bất ngờ, nhưng không ngờ Tăng Tĩnh Ngữ độc ác bay
thẳng đánh tay phải của hắn làm cho bị thương, người nọ nhất thời liền
đứng nguyên tại chỗ không dám nhúc nhích.
Tăng Tĩnh Ngữ muốn mặc quần áo, dù sao một hồi cảnh sát tới bộ dạng của mình như vậy cũng
không tốt, nhưng bây giờ lại không thể phân tâm, trong lòng hết sức rối
rắm, liền hung hăng đá Lý Phát trên đất nói: "Ngươi, cầm điện thoại ra
ngoài, ấn số 138. . . . . . . . . . . . ., sau đó khai báo mọi chuyện."
Ngay từ lúc máy báo động vang Thiệu Tuấn cũng biết Tăng Tĩnh Ngữ đã xảy ra
chuyện, hơn nữa đã thông qua máy định vị trên cổ Tăng Tĩnh Ngữ tìm
phương hướng, lúc này cũng đang trên đường tới, vừa nghe thấy điện thoại vang lên, xem chừng có thể là nghi phạm gọi đến, lập tức ý bảo nhân
viên cảnh vụ bắt tần số của điện thoại, sau đó mới mở máy lên nghe.
"A lô, Thiệu Tuấn." Nghe được giọng nói trong trẻo Tăng Tĩnh Ngữ bên kia truyền đến, trong lòng Thiệu Tuấn thở phào một hơi.
"Em có sao không, anh sắp tới nơi rồi."
"Em không sao, chỉ là. . . . . . . . . . ." Tăng Tĩnh Ngữ biết điện thoại
nhất định có người nghe lén, cho nên có chút ngượng ngùng không nói mình có mặc quần áo, chỉ nói: "Chỉ là em đang ở trong nhà kho bỏ hoang ở
ngoại ô phía tây, chính là vị trí mà các anh bắt được, chỉ là đến lúc đó anh một mình vào đây trước."
Thiệu Tuấn vừa nghe, trong lòng
chợt căng lên: "Em làm sao vậy." Đồng thời, người ngồi ở bên cạnh Thiệu
Tuấn âm thầm trao đổi ánh mắt một chút, Thiệu Tuấn là bạn trai Tăng Tĩnh Ngữ, chỉ có thể một mình anh đi vào nhất định là đã xảy ra chuyện.
Tăng Tĩnh Ngữ không nói nhiều, chỉ nói em không sao, các anh mau lại đây.
Thiệu Tuấn nói, vậy em chớ cúp máy, cho đến khi anh đến mới thôi, Tăng Tĩnh Ngữ nói xong.
Sau đó liền lâm vào trạng thái chờ đợi, bởi vì tính cảnh giác của Tăng Tĩnh Ngữ khá cao, trong lúc đó hai người kia cũng không dám hành động thiếu
suy nghĩ. Mười mấy phút sau, điện thoại di động đột nhiên phát ra tin
tức nhắc nhở, Tăng Tĩnh Ngữ lập tức nghĩ