Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Thê Tử Bỏ Trốn

Thê Tử Bỏ Trốn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321935

Bình chọn: 8.5.00/10/193 lượt.

u hắn đề nghị dạy nàng phá trận, nàng

sẽ nhảy cẫng lên mà vui sướng. Nhưng giờ đây nghe đến phá trận, nàng lại cảm giác bất an, bất an đến một cách lạ lùng.

Gió lay cành hoa đào

khiến những cánh hoa tung bay theo cơn gió. Cõi lòng nàng hiện giờ có lẽ cũng rối như cơn gió này. Gió biết rõ nếu lay cành đào, hoa sẽ rụng,

nhưng nếu không lung lay những nhánh cây, bản thân nó sẽ không thể tồn

tại. Giống như hạnh phúc hiện giờ của nàng,nếu nàng không rời khỏi hắn

lúc này, hạnh phúc kia của nàng sẽ không thể tồn tại quá lâu. Bởi giấy

không thể gói được lửa, vì dù nàng có dấu diếm tốt đến đâu, nàng vĩnh

viễn khong phải biểu muội, sẽ có một ngày mọi chuyện sẽ lộ ra… Trước khi chuyện lộ ra nàng cần phải đi giải quyết nó.Dù biết là thế, nhưng vì

sao lại quyến luyến không thể rời đi.

- Này, nàng có nghe ta nói không vậy nương tử ? Thương Vũ lay thê tử, nàng có vẻ chẳng tập trung gì cả.

- Hả…à…Vậy….bây giờ chúng ta phá Thạch trận trong Đào trận này có phải cũng như lần

trước dùng thuật âm dương ? Tử Linh hoàn hồn….cố tập trung vào phá trận…

- Trận lồng trận tuy biến hóa khôn lường nhưng lại bị hạn chế, bởi uy lực của trận pháp không thể đạt đến mức cao nhất mà chỉ có thề ở mức không

cao, không thấp. nên không cần dùng đến quy luật âm dương. Thương Vũ mỉm cười, nàng vì sao chẳng chút tập trung nàng, những gì hắn vừa giảng

giải, coi bộ nàng chẳng nghe thấy gì.

- Không dùng âm dương vậy ta dùng thứ gì ?

- Sao nàng không dùng những thứ có sẵn trong trận mà phá trận ?

- Ý chàng là dùng Mộc phá thạch ?

- Thông minh…Thương Vũ mỉm cười, thê tủ hắn quả nhiên rất thông minh.

- Mộc và Thạch vốn không tương sinh nhưng lại tương khắc. Chỉ là thiếp

không biết phải vận dụng thế nào….Không phải nàng chưa từng nghĩ

tới,nhưng lại không biết phải làm thế nào mới khiến mộc khắc thạch.

- Phong, Thần, Linh,Khí nàng có từng nghe qua chưa ? Nếu rừng Đào nàng dùng Thần và Phong để phá vậy lần này lại không nghĩ đến.

- Ý của chàng chính là muốn nói đến Tinh Linh của hoa đào và Hàn khí của

TửThạch tương khắc….Thiếp hiểu rồi….Thiếp sẽ dùng Tinh Linh của hoa đào

làm thế điều trận….Vừa nói nàng vừa quay tròn quấn những cánh hoa đào

rơi trên đất, vận dụng hàn khí của Tử Thạch đẩy cánh hoa, dẫn đường tìm

được tâm cốt của Thạch trận. Tâm cốt của Tử Thạch trận là một phiếm đá

nhỏ. Chỉ cầm di dời tâm cốt, Tử Thạch trận tự nhiên bị hóa giải. Nhưng

nàng không những dời viên đá, mà còn phá hủy nó, khiến trận pháp không

những bị phá giải, còn phá tam cả trận pháp.

- Ha…ha… thiếp

giỏi chưa ? Tử Linh nhãy cẫng lên không thể tin được trận pháp kia lại

có thể phá được dễ dàng như thế. Tử Linh nhìn cả trận pháp hoa đào cùng

Tử Thạch trận bị nàng phá hủy mà thích ý. Với mớ hỗn độn này, hắn muốn

dựng một trận pháp khác cũng phải mát mấy ngày. Trong mấy ngày nàng nàng có thể thừa cơ mà rời cốc.

- Thiếu phu nhân…người thật quá

đáng….chủ nhân phài mất nhiều năm mới bày Thạch Dào trận này trấn thủ

Diêm la cốc, vậy mà cô lại phá đi như vậy…lỡ như…

- Ảo….Thương Vũ trừng mắt mắng thuộc hạ. Hắn không muốn làm thê tử mất hứng,trận không phá cũng đã phá rồi.

- Nhưng mà….Ảo không phục muốn kháng nghị….hắn thực sự rất bực mình…

- Đủ rồi…ngươi lui xuống trước đi…Thương Vũ thâm tình nhìn Ảo, hắn biết

thuộc hạ của mình lo lắng gì, nhưng hắn không muốn phá vỡ hứng thú của

nương tử mình.

- Dạ…Ảo lầm lũi lui ra phía sau không lên tiếng nữa.

Sau khi phá trận xong Tử Linh theo Thương Vũ trở về phòng dùng cơm. Theo

như Tử Linh tính toán, cho dù Thương Vũ có cho người bắt tay tu sửa trận pháp ngay, thì hắn cũng phải mất mấy ngày. Nhưng hắn dường như chẳng có chút động thái nào tỏ ý muốn bày một trận pháp khác. Nàng sở dĩ phá cả

đào trạch trận là bởi nàng muốn có thêm chút thời gian ở bên cạnh hắn.

Bởi nêu hắn dạy nàng phá Thạch trận thì hẳn sẽ bày một trận pháp khác

cầm chân nàng. Nhưng bày trận pháp khác cũng phải mất ít nhất 1 ngày.

Nàng rời đi ngay hẳn sẽ khiến hắn trở tay không kịp, thế nhưng nàng lại

chần chừ, chưa muốn ngay lập tức rời khỏi hắn.

Thương Vũ dĩ

nhiên có thể nhìn ra do dự đi hay ở của thê tử mình, hắn cũng lo lắng

không yên, nàng liệu có lựa chọn rời xa hắn? Ngồi trong Nội Phòng, Tử

Linh đang cắm cúi vá dở chiếc áo của phu quân,nàng nhận được một phong

thư do nha hoàn tùy giá của nàng đưa đến…

- Tiểu thư, có

mật hàm của lão vương gia gửi tới. Tiều Ngọc đưa cho Tử Linh một phong

thư mang ân hàm của Thổ quốc. Tử Linh nhíu mày nhìn phong ấn trong bức

thư kia,nàng nhận ra đó chính là ấn soái của Thọ Vĩnh Vương, phụ thân

nàng, nàng vừa tiếp nhận phong thư vừa nghi hoặc nhìn Tiểu Ngọc.

- Tiểu thư thứ lỗi, ta là nha hoàn do lão vương gia phái đến để giúp đỡ

tiểu thư….ta sở dĩ dấu diếm thân phận, vì vương gia có căn dặn không

được lộ diện cho đến khi nhận được mệnh lệnh. Tiểu Ngọc quỳ mọp xuống

nhận mệnh….

Trong Phong thư, phụ thân nói xảy ra chuyện quan trọng, triệu nàng trở về gấp.

- Làm sao ta biết ngươi là người của phụ thân ta phái đến…Tử Linh Trầm giọng nói một cách lạnh lùng.

- Thuộc hạ là một tron