
g những ám vệ của thọ quốc…Tiểu Ngọc vừa cung kính
trả lời vừa đưa ra thẻ bài ám vệ của thổ quốc dâng cho quận chúa xem.
Thân là một trong những ám vệ của Thổ quốc, bảo vệ quận chúa chính là
trách nhiệm của nàng.
- Vậy được rồi….ta nghe nói mọi ám vệ
đều không có tên….vậy từ ngay ta vẫn sẽ gọi ngươi là tiểu ngọc vậy….
Tiểu Ngọc…ngươi chuẩn bị thu xếp hành trang đi thôi…mai chúng ta sẽ rời
cốc…
- Đa tạ chủ nhân ban tên….Tiểu Ngọc sẽ đi thu dọn hành
trang ngay….vừa nhận mệnh xong, Tiểu Ngọc đã như biến mất khỏi phòng,
giống như nàng ta chưa từng xuất hiện trong căn phòng.
Tử
Linh cả ngày hôm đó cứ bám dính lấy Thương Vũ không rời nửa bước, nàng
muốn toàn bộ thời gian trước khi rời khỏi được ở bên cạnh hắn. Nàng vì
hắn mà xuống bếp nấu canh, vì hắn mà ở cạnh bên mài mực, xếp bút nghiên, sắp xếp lại thư phòng cẩn thận. còn tự tay chọn áo ấm cho hắn vì gần
đây tiết trời bắt đầu trở lạnh. Một ngày nói ngắn thì không ngắn, nói
dài thì quả thật không dài, nhìn mặt trời xuống núi mà Tử Linh cảm thấy
cõi lòng quặn đau. Đã đến lúc nàng và hắn phải chia xa, nhưng nàng nhất
định sẽ trở lại bên cạnh hắn nhanh nhất có thể. Cắn chặt răng bám chặt
cổ Tiểu Ngọc để nàng ấy dùng kinh công của mình đưa nàng lặng lẽ rời
khỏi Diêm la cốc. Sau khi bòng dáng của Tiểu Ngọc và Tử Linh rời đi, hai bóng dáng khác mới lộ diện.
- Chủ tử….với kinh công của iểu cô nương kia, hẳn là nửa canh giờ nữa thiếu phu nhân sẽ hoàn toàn rời
khỏi địa phận của Diêm la cốc. Ảo nhìn trình độ kinh công của đối phương thầm tính toán.
- Ừm…Hi vọng là vậy….Chúng ta cũng chuẩn bị đi thôi… Nha Thương Vũ ra lệnh cho thuộc hạ nhưng tầm mắt vẫn không rời khòi nơi nàng vừa biến mất.
- Rõ…Ảo nhận lệnh của chủ nhân lập tức rời đi thực thi nhiệm vụ. Sau khi rời khỏi Diêm
La cốc Tử Linh và Tiểu Ngọc ngày đêm lên đường, họ dừng chân tại một
dịch trạm nhỏ, cách biên giới giữa thổ quốc và Triệu quốc khoảng hai
mươi dặm đương.Vừa uống xong chung trà định đi, nàng đụng phải một nam
tử cao lớn. Hắn mang trên mình hương vị phong trần mệt mỏi của kẻ vừa
trải qua một chuyến đi dài. Đụng phải người ta, Tử Linh vội vàng cúi đầu xin lỗi…
- Xin lỗi…ta bất cẩn quá…nàng hướng hắn nói xin lỗi. Nhưng nam nhân kia trân trối nhìn nàng một lúc….
- Tiểu Phù….là muội phải không ? Muội vẫn còn sống sao ? Mội khiến ta lo
chết được, ta nghe tin muội gả vào Diêm La cốc. Vài hôm trước nghe nói
Diêm La cốc bị kẻ thù truy sát đến. Nghe đâu thương vong vô số, ngay cả
Ảnh Vương cũng không rõ sống chết thế nào. Thấy muội vẫn khỏe mạnh thế
này ta yên tâm rồi. Vân Kinh Mạn vừa gặp nghĩa muội đã thao thao bất
tuyệt chẳng để cơ hội cho nàng mở miệng.
- Tiểu thư, hắn là
Vân Kinh Mạn, Nghĩa huynh của Nguyệt Phù Tiểu thư. Tiểu Ngọc ở một bên
nhắc nhẹ nhàng nhắc nhỏ nàng về thân phận kẻ lạ mặt này. Tử Linh đưa mắt nhìn kỹ khuôn mặt nam nhân kia. Kinh Mạn có thân hình cao lớn, ngũ quan đoan chính uy nghiêm, mang đậm nét khí khái nam nhi. Nếu nói phu quân
của nàng nho nhã, thanh tao, tuấn giật, thì người nam nhân trước mắt này mang hương vị mộc mạc, chân chất, thật thà.
- Kinh Mạn Ca
ca, huynh có thể nói rõ không ?? Diêm La cốc xảy ra chuyện gì ? Tử Linh
nhíu mày nghi hoặc nhìn hắn, nàng cũng chỉ mới từ Diêm La cốc trốn ra
không bao lâu…việc hắn nói hẳn là không thể có….
- Muội không biết gì sao. Hai hôm trước Diêm La cốc bị địch nhân tấn công lên, nghe
nói bọn người đó toàn là Tử sĩ của Viêm quốc đã diệt vong năm xưa. Hình
như năm xưa phu quân nhà muội hại bọn họ vong quốc. Bọn họ đánh vào Diêm La cốc đều một lòng muốn đồng quy vu tận. Người ta có câu, gặp phải kẻ
điên không cần sống chết của bản thân, cho dù giỏi cách mấy, cũng khó mà chống đỡ nổi…Ai…Tiểu Phù à…ta nói…này muội đi đâu đó….Kinh Mạn tiếp tục thao thao bất tuyệt giảng giải, nhưng nhìn lại nghĩa muội hắn đã chạy
đi mất từ khi nào, hắn vội vàng đuổi theo.
- Quận chúa, người định quay lại sao ? Tiểu ngọc vừa chạy theo vừa hỏi…nhìn vẻ gấp gấp kia của quận chúa và phương hướng, nàng có thể đoán biết được.
- Tiểu Ngọc…Ngươi….có thể đưa ta trở lại Diêm La Cốc không…. ?? Nàng
nghẹn ngào hỏi mà lệ đã tuôn từ khi nào ướt đẫm cả khuôn mặt thanh tú,
cố gạt lệ che tầm mắt nàng dùng hết sức lực chạy thật nhanh. Cảm giác
bất an xâm chiếm toàn bộ tâm can nàng,có phải bởi nàng phá Đào Thạch
trận nên kẻ địch mới dễ dàng xông vào Diêm la cốc. Địa thế Diêm la cốc
là nơi khó công, đễ phòng, nhưng lại không có đường lui. Nếu như cửa
cốc bị công phá , Diêm La cốc hẳn sẽ trở thành tử địa.
- Tiểu Thư…Xin lỗi Tiểu Ngọc vừa nói xin lỗi vừa ra tay đánh ngất nàng từ phía sau thân là một ám vệ, mệnh lệnh từ Ám giao xuống nàng không thể
không tuân theo.
Khi chập chờn tỉnh dậy Tử Linh nhận thấy
nàng đang nằm trên một chiếc xe ngựa chạy rất nhanh, nhìn qua cửa xe
nàng có thể nhận ra họ đang trênh lãnh địa của Bắc quốc. Ngoài trời mưa
lất phất rơi ảm đạm và nặng nề y như tâm trạng của nàng lúc này. Nhìn
địa thế xung quanh Tử Linh thầm đoán nơi đây chính là lối đi tắt, để đi
từ Triệu quốc sang Thổ quốc cũng phả