
là những mỹ phẩm đắt tiền, đây là những thứ cô từng dằn vặt mà cũng không dám mua.
Cảm xúc Hà Mạn đầy sự mâu thuẫn, vỗ vỗ mặt mình trấn định, thuận tiện đem mở ngăn kéo bàn ra, nhìn xem có thể phát hiện được gì không.
Ngăn kéo thứ nhất, là đủ loại giấy tờ văn kiện. Hà Mạn quan sát, mở ra cái ngăn kéo thứ hai.
Ngăn kéo thứ hai có đựng một ít trang sức.Hà Mạn nhìn qua định đóng lại , ở góc ngăn kéo phát hiện một cái túi nhung xanh.
“Đây là cái gì?”
Tay cô cầm lấy túi nhung xanh , một cái nhẫn kim cương từ trong túi liền rớt ra, rơi trên bàn trang điểm.
Nhẫn kim cương phản chiếu ngọn đèn, đâm thẳng vào đáy mắt Hà Mạn, khiến cho lòng cô đau đớn.
Đây là nhẫn kim cương mà Tạ Vũ cầu hôn cô.
Hà Mạn nhìn về căn phòng phía trong, quần áo vứt bừa bãi, trước kia hai người chung sống, đều nhớ Tạ Vũ chu đáo sắp xếp. Giờ phút này, nhìn nhẫn kim cương mà mình vẫn giữ gìn thật tốt, Hà Mạn trong phút chốc hiểu được, mặc kệ năm năm kia mình cùng Tạ Vũ hôn nhân có bao nhiêu chuyện không vui, sâu nội tâm cô vẫn để ý đến cuộc hôn nhân này.
“Trong năm năm kia của Hà Mạn” nhất định còn yêu Tạ Vũ.
Hà Mạn nhẹ nhàng đem chiếc nhẫn lồng vào ngón tay mình một lần nữa, lúc này đây, cô thật sự tìm được một chút cảm giác quen thuộc, còn có cảm giác an toàn, theo đầu ngón truyền vào trong lòng, ấm áp .
Hà Mạn đứng lên, nhìn bốn phía bức tường lạnh lẽo được gọi là “nhà” này.
Cô không muốn ở lại đây, Hà Mạn một lần nữa khẳng định mình không muốn ở lại nơi này.
Cô phải trở về nhà, trở lại ngôi nhà của mình và Tạ Vũ. Lại là một ngày phải tăng ca. Tạ Vũ nâng cổ tay lên xem giờ, kim đồng hồ vừa chỉ qua số mười hai.
Người làm công việc quảng cáo có cuộc sống không khác gì cô bé lọ lem, đồng hồ vừa điểm qua mười hai giờ liền trở nên phấn khích. Chẳng qua đối với Tạ Vũ mà nói, thế giới này vốn không còn gì phấn khích nữa rồi, chỉ có thói quen là không thể thay đổi thôi.
Giống như khi màn hình điện thoại nhấp nháy xuất hiện gương mặt LiLy bây giờ, thật sự là không quen.
“Còn tăng ca sao?” Lily có thói quen kéo dài giọng ở những âm cuối, ngọt ngào như tẩm mật, giống như giọng của một nhân viên bán hàng người Đài Loan, gần gũi hơn, trìu mến hơn, nhưng không tránh khỏi vẫn có cảm giác lạ lẫm.
Đương nhiên, chỉ có một mình Tạ Vũ cảm thấy lạ lẫm.
“Anh nhanh dọn dẹp. Lập tức đến đây đi.”
“Wow, mới có mười hai giờ, ngay cả anh cũng cảm thấy còn sớm.”
“Em muốn chúc mừng anh, anh đã giúp công ty em quảng bá rất nhiều.”
Lily ở điện thoại bên kia cười vui vẻ. Ít nhất khi nghe điện thoại sẽ cảm nhận được. Dù sao khi Tạ Vũ nói chuyện như vậy, Hà Mạn sẽ không cười , qua thời gian Tạ Vũ cũng hiểu được mình chẳng có tí hài hước nào . Bây giờ lại khác, mỗi ngày Lily nghe anh nói đều cười, anh ngược lại cảm thấy rất kinh ngạc.
Yếu tố hài hước chỉ là tương đối, một tình yêu cuồng nhiệt cho dù có buồn chán đến đâu chăng nữa cũng có thể nhìn nhau cười cả ngày không dứt. Anh và Hà Mạn hai người đã xảy ra chuyện gì, trong lòng mỗi người đều hiểu rõ ràng, từng cười vui vẻ làm sao.
“Sao còn chưa ngủ, không mệt sao?”
“Mệt nha, ” Lily âm cuối lạc lạc , “Nhưng em muốn giúp anh nha.”
“Em giúp anh như thế nào? Em không thể làm tăng ca giúp anh được.”
“Xem ra cả thế giới đang chìm vào trong giấc ngủ,thật yên lặng đúng không? Lúc này đó, anh chỉ cần nghĩ đến, xa xa còn có một người để đèn sáng đang đợi anh, anh có vui vẻ hay không?”
Tạ Vũ cuối cùng cũng hiểu rõ ràng nghĩa của từ sweetheart(trái tim ngọt ngào) này.Một cô gái có thể ngọt ngào quan tâm đến bạn, tuy rằng trên thực tế cô ấy không làm được gì, tuy cả hai người đều là người thành phố trưởng thành, thật ra cũng chẳng cần cô ấy làm gì cả.
Một hai câu lời ngon tiếng ngọt là đủ rồi.
Chắc bởi vì mỗi ngày hai người bọn họ không thể nào nói ra vài lời ngon ngọt. Mỗi ngày thiếu một câu, dần dần không còn nữa, sau đó tình yêu cũng dần dần lụi tắt.
Tạ Vũ nghĩ đến hai từ “Bọn họ” đương nhiên là chỉ mình và Hà Mạn.
Tình yêu mới hoàn toàn tương phản với tình yêu cũ. Nhưng những người nói lời này, chẳng ai dứt khoát được cả, có ai là không ngừng nhớ về tình yêu cũ?
“Mệt quá thì ngủ đi, không ngủ đủ giấc sẽ mau già đó.”
Tạ Vũ giảng giải trong điện thoại, giọng điệu nhẹ nhàng , thân thiết trìu mến có chút không giống với anh, anh tự ép mình phải tạo ra một cảm giác yêu thật nồng cháy, hình như là vì mình vừa nhớ đến Hà Mạn trong lòng âm thầm cảm thấy có lỗi với Lily.
Coi như anh cố gắng vì chuyện tình cảm mới này.
Tạ Vũ ngắt điện thoại, còn ngẩn người, bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng “Cạch “. Anh nhìn lại, “Bốn mắt ” nện tay xuống bàn phím laptop của mình.
“Còn sống sao?”
“ Bốn mắt”cũng không ngẩng đầu lên, rầu rĩ đáp: “Còn sống.”
Tạ Vũ bật cười. “ Bốn mắt” này là trợ thủ đắc lực của anh tuyển dụng vào đã được hai năm.Từ sau khi tốt nghiệp đại học vẫn luôn đi theo mình. Tạ Vũ tận mắt thấy cậu đi từ chức thực tập sinh leo lên được chức quản lí, cũng thấy được nhìn đồng minh của mình, chậm rãi tiêu diệt tiến lên.
“Còn điều gì tồi tệ hơn nữa không? Viết không xong thì ngày mai làm