XtGem Forum catalog
The Stolen Years (Năm Năm Bị Đánh Cắp)

The Stolen Years (Năm Năm Bị Đánh Cắp)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323285

Bình chọn: 10.00/10/328 lượt.

âm đến cô ấy.Cũng không phải đổ lỗi cho ngại ngùng gì, anh trước giờ đều là người như vậy, chẳng qua là người mặt nóng trong lạnh.

Thời điểm ly hôn, bọn họ một câu cũng không thèm nói với nhau, huống chi là hiện tại, vả lại bốn bức tường trắng của bệnh viện, càng khiến người ta trở nên khẩn trương.

Tuy nhiên, có một lần anh gặp Lily.

Sau buổi tối hôm đó anh ở lại, Lily và anh cãi nhau không được tự nhiên. Buổi sáng anh về nhà sạc điện thoại, chuông báo tin nhắn liên tục vang lên , sau khi gục đầu ngủ trưa. Tỉnh lại thấy được có mười mấy cuộc gọi nhỡ, ngoại trừ một cuộc của Danny , những cuộc khác tất cả đều là Lily .

Anh cũng biết mình làm vậy là không đúng, có chút chột dạ, nhưng khi gọi lại, Lily cũng không tiếp máy.

Cũng nhắn vài tin nhắn, toàn bộ đá chìm đáy biển.

Anh hỏi Danny, biểu hiện Danny chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói với hắn: “Cậu đó, có phúc không biết hưởng,đáng đời.”

Cứ như vậy trôi qua vài ngày, một lần Tạ Vũ đến thăm Hà Mạn, còn chưa đi đến cửa phòng bệnh, liền nhìn thấy Lily đẩy cửa đi vào mang theo giỏ hoa quả, giống như con thỏ lén lút nhìn xuyên qua cửa kính.

Anh nhìn thấy cô đẩy cửa đi vào, còn bản thân thì đứng ở ngoài cửa nhìn.

Hà Kỳ đã đi toilet , cũng không có ở đây. Lily mang giày cao gót rất cao , cố gắng nhấc chân, nhẹ tay nhẹ chân đi vào , như thể sợ tiếng bước chân sẽ đánh thức Hà Mạn.

Cô đem giỏ trái cây đặt lên cái bàn nhỏ cạnh giường, sau đó nghiêng người nhìn căn phòng bệnh của Hà Mạn, cũng không biết có cái gì thú vị để nhìn.

Tạ Vũ chờ cô ngay tại cửa. Lily đi tới cửa vẫn lưu luyến quay đầu nhìn chằm chằm trên giường bệnh Hà Mạn, vừa đi ra khỏi phòng bệnh, quay đầu nhìn thấy Tạ Vũ, cả người đều dọa cho giật mình.

Tạ Vũ không khỏi bật cười.

Lily cũng đã quên mình đang giận dỗi với Tạ Vũ, hai người hai mặt nhìn nhau một hồi lâu, Tạ Vũ nắm tay Lily, kéo cô rời đi.

“Anh không tức giận sao?” Lily thật cẩn thận nhìn anh.

“Tức giận cái gì? Em không tức giận thì tốt rồi. Tình nguyện đến thăm bệnh, là em tốt bụng đó.” Tạ Vũ không chút để ý nói.

“Kỳ thật cũng không toàn là vì tốt bụng.”

“Vậy thì vì sao?”

“Bệnh nhân cũng chẳng có đẹp gì, càng không phải là gấu trúc quý hiếm ” Lily bĩu môi oán giận “Còn không phải bởi vì cô ấy , bởi vì cô ấy anh mới…”

Tạ Vũ lập tức ngắt ngang lời cô: “Cho nên em đem trái cây hạ độc?”

“Anh nói bậy cái gì !” Lily bị một câu làm cho chuyển hướng, tức giận phì cười, đuổi đánh Tạ Vũ, “Em chỉ tò mò mà thôi.”

“Tò mò đến nỗi muốn chọc da mặt của cô ấy?” Tạ Vũ nhíu mày.

Lily ngượng ngùng cúi đầu: “Em muốn sờ xem làn da cô ấy có mượt không thôi.”

Trong đầu phụ nữ cuối cùng suy nghĩ cái gì, Tạ Vũ miễn cưỡng che mắt.

Nhưng mà, lúc này Lily thật giống Hà Mạn.

Thời điểm nổi giận không giống, làm nũng cũng không giống, nhắn tin liên tục cho đến khi có người nhắn lại cũng không giống.

Nhưng hành động ngẫu nhiên kì lạ này, cô gái luôn suy nghĩ những điều kì lạ này,… Thật sự rất giống.

Giống cô năm đó.

Tạ Vũ xoa tóc Lily , nắm tay cô đi ra cổng bệnh viện. Lily còn quay đầu nhìn , Tạ Vũ phiền lòng, buột miệng: “Em muốn nhìn gì nữa sao?”

Lily bĩu môi: “Anh nói xem?”

Tạ Vũ thuận miệng an ủi nói: “Tất cả đều là quá khứ rồi.”

Anh lấy chìa khóa xe mở khóa,giúp Lily mở cửa thắt dây an toàn, sau đó vòng qua cửa xe ngồi vào chỗ điều khiển.

Mơ hồ nghe thấy một câu than thầm.

“Chính là quá khứ mới rắc rối.”

Tạ Vũ ném lon bia rỗng vào thùng rác bên đường.

Cách đó không xa còn có ngọn đèn đường màu cam, khiến cho lòng anh cảm thấy đôi chút ấm áp. Anh vừa đi vừa ngáp, bỗng nhiên bị hình ảnh xuất hiện của người bên cạnh làm hoảng sợ.

Trong bóng đêm hình ảnh người đó giống như bước ra từ trong quá khứ, bước hai bước, đứng dưới ngọn đèn đường.

Là Hà Mạn.

Nhưng cũng không phải là Hà Mạn.

Không phải Hà Mạn luôn mặc bộ vest đen sạch bụi sang trọng, đã lâu lắm rồi chưa mặc qua bộ quần áo giản dị, rộng thùng thình, Tạ Vũ nhìn thật quen mắt.

Giống như đang còn ở khu nghỉ mát lúc đi hưởng tuần trăng mật.

Lại là mùa hè . Tạ Vũ không khỏi phân tâm.

Tóc Hà Mạn đẹp không chê vào đâu được, giờ phút này buông thả, rớt ở bên tai, ở dưới ngọn đèn da cam, nhìn qua thật im lặng lại dịu dàng .

Cô cứ như vậy ngước mắt nhìn anh, tim anh bỗng nhiên nảy lên đập thình thịch

Cô đã trở lại?

Gần như thốt ra sau đó, Tạ Vũ ngây ngô như một đứa trẻ.

“Em… Em xuất viện ?”

Đã lâu lắm rồi chưa nói chuyện cùng cô, Tạ Vũ thật sự mất tự nhiên, không bình tĩnh chút nào.

Nhưng nếu không bình tĩnh, cảnh tiếp theo cũng không thể bình tĩnh được.

Hà Mạn bước vài bước xông lên phía trước, hai tay ôm quanh thắt lưng anh, cả người vùi vào trong lòng anh.Trái tim Tạ Vũ như bị dẫm lên, máu không lên não, trước mắt một màu trắng.

Dần dần ngực có cảm giác ấm áp. Trong lòng có cô gái như bị tồn thương, nghẹn khóc thút thít, run lên run lên, nấc từng tiếng.

Thân hình Tạ Vũ cứng ngắc nhưng cũng dần dần buông lỏng, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

“Tạ Vũ, em mất trí nhớ .”

Trước ngực truyền đến giọng nói nghèn nghẹn, thút thít.

Đầu óc Tạ Vũ trống rỗng vì những âm thanh ngọt ngào này.